Tại sao kiến trúc cổ Trung Quốc thường có sư tử đá?
Theo văn hóa truyền thống và thuần phong mỹ tục xưa, ở cổng cung điện, nha môn, lăng mộ, miếu đường, viên lâm, cầu lớn hoặc gia trạch lớn… người ta thường đặt đôi sư tử đá để trấn trạch. Trong các thư tịch cổ cũng có ghi chép, coi bằng sách Văn kiến ngẫu lục của Chu Tượng Hiền đời Thanh có chép: “Ở ngoài cổng hai bên trái phải của các cung điện, nha môn thời nay có đặt tượng thú bằng đá, tóc uốn mắt lớn, nhe nanh múa vuốt, thường được gọi là: Sư tử đá“.
Sư tử đá đặt bên ngoài cổng cung điện, nha môn...
Theo văn hóa truyền thống và thuần phong mỹ tục xưa, ở cổng cung điện, nha môn, lăng mộ, miếu đường, viên lâm, cầu lớn hoặc gia trạch lớn… người ta thường đặt đôi sư tử đá để trấn trạch.
Nguồn gốc của sư tử và sự liên quan giữa sư tử với đạo Phật
Sư tử là mãnh thú mạnh khỏe, lông màu nâu vàng. Sư tử đực cổ có lông dài gọi là bờm, tiếng gầm vang rền. Sư tử sống ở châu Phi và vùng phía Tây Á Châu. Chúng thường săn bắt và ăn thịt các động vật lớn như ngựa vằn, hươu cao cổ, linh dương… nên được mệnh danh là “Vua của các loài thú”.
Theo lịch sử ghi chép, Hán Vũ Đế sai Trương Khiên đi sứ Tây Vực, mở ra con đường nối thông với các nước Tây Vực. Sách Hậu Hán thư có chép: “Năm Chương Hòa đầu tiên đời Chương Đế, nước An Tức đi sứ dâng sư tử và phù bạt. Phù bạt hình dáng như kỳ lân nhưng không có sừng“.
Cùng với quá trình đạo Phật truyền vào Trung Quốc thì sư tử đã từng bước một thay chỗ địa vị “Vua các loài thú” của hổ. Trong tác phẩm Truyền đăng lục của tăng nhân đời Tống là Đạo Nguyên có viết: “Khi Đức Phật Thích Ca Mâu Ni giáng sinh, một tay Ngài chỉ lên trời, một tay chỉ xuống đất, nói như sư tử gầm rằng: Trên trời dưới đất, duy ngã độc tôn“.
Sau này cụm từ “Sư tử gầm” được dùng để mô tả âm thanh vang rền khi Phật Đà thuyết Pháp, có mang thần uy chấn nhiếp toàn bộ tà thuyết trần tục. Vì thế địa vị sư tử trong đạo Phật cũng ngày càng trở nên quan trọng, được các tín đồ đạo Phật coi là Thần thú cát tường, đường bệ uy dũng.
|