Triển lãm mỹ thuật Hội ngộ.
Nếu tự hỏi trong khoảng 10
năm qua tại Việt Nam, triển lãm nói chung và triển lãm mỹ thuật nói
riêng có bao nhiêu cuộc có tên liên quan đến “hội ngộ”, chắc rất khó trả
lời, vì khá nhiều. Riêng trong tháng 1/2016 này, cả TP. HCM đã có mấy
cuộc như vậy, vì “hội ngộ” thường là ít khi nào hẹn trước giữa những
người thân thiết. Như Cao Bá Quát: “Nhân sinh hội ngộ an khả thường”
(Cuộc nhân sinh hội ngộ khó thường xuyên), triển lãm mỹ thuật Hội ngộ
của Nguyễn Quý Kiên, Bùi Đức Tạo, Đặng Hồng Vân và Nguyễn Văn Vũ cũng
hình thành từ tinh thần như vậy. Mà vì hội ngộ nên các tác giả rất tự do
trong việc góp tác phẩm, không bị ràng buộc hay định hướng vào một chủ
kiến, một chủ đích hoặc giám tuyển (curator) nào.
|
Tác phẩm Vũ điệu H'mông của Nguyễn Văn Vũ. |
Thế giới tranh của Nguyễn
Quý Kiên là những ấn tượng lãng mạn về các bến cảng mà tác giả chớp bắt
được trên hành trình ra đi, nơi “sương khói mờ nhân ảnh” hay cảnh vật
chỉ còn là cái cớ cho nội tâm muốn tỏ bày. Một cảm giác hoài nhớ, một
tìm kiếm khoảnh khắc yên bình, một đường về nhà xa lắc lư và biệt dạng,
một nỗi chờ mong đến se sắt lòng… Trong khi đó, tranh của Đặng Hồng Vân
lại là hành trình trở về ấu thời, với các phong vị, trò chơi, công việc,
lễ hội… vùng Bắc bộ. Chọn lối biểu hiện kiểu trẻ thơ, dường như tác giả
muốn bứt phá khỏi công việc thường nhật, và không gian trường quy của
bản thân. Một hành trình trở về, nhưng lại hứa hẹn những khám phá còn
hứa hẹn ở phía trước.
|
Quê tôi của tác giả Đặng Hồng Vân. |
Nếu Bùi Đức Tạo mang đến
triển lãm một ẩn ức màu sắc kiểu “lá diêu bông - tình chị duyên em”, với
ấn tượng pha trộn giữa sự phai mờ và rõ ràng, rõ nét nhất là cách chơi
màu sắc hơi thiên hướng liêu trai, ngẫu hứng, nó cho thấy sự nhạy cảm
trong việc nắm bắt cái đẹp vốn rất mong manh... thì Nguyễn Văn Vũ lại là
một ngôn ngữ khá hiện thực, từ chất liệu (điêu khắc) cho đến câu chuyện
(biểu hiện tính hương xa của văn hóa H’Mông) đều khác. Anh giống Nguyễn
Quý Kiên khi mô tả ngoại giới (trong khi Đặng Hồng Vân và Bùi Đức Tạo
mô tả nội giới), nhưng cái cách của anh là bàng quan với thực tại. Nếu
Nguyễn Quý Kiên muốn chi phối thực tại, thì Nguyễn Văn Vũ muốn thực tại
(câu chuyện H’Mông) chi phối lấy mình.
|
Bến cảng Assouira - Ma rốc của tác giả Nguyễn Quý Kiên. |
Cho nên, duyên hội ngộ ở
đây cũng là cái duyên của những câu chuyện tự do được ráp nối, để qua đó
hòa thành một cuộc chơi miên viễn, ngẫu hứng. Triển lãm khai mạc vào
17h ngày 9/1/2016.
Theo langvietonline.vn.