Độc đáo nghề làm lợp cua đồng.
Lợp cua đồng được người dân “sáng chế” để đánh bắt
cua đồng, một công cụ thô sơ truyền thống nhưng lại hiệu quả hơn hẳn các
công cụ hiện đại khác. Vì thế nghề làm lợp cua đồng thịnh hành ở Mỹ Đức
(Châu Phú, An Giang).
Tạo chỗ đứng, tăng thu nhập
Khác
với nhiều làng nghề làm sản phẩm “nghề bà cậu” khác như: lợp
tép, lợp lươn, lưới thả,... người làm nghề lợp cua đồng ở Mỹ
Đức (Châu Phú) tạo được một chỗ đứng đáng kể, bởi sản phẩm
làm ra không chỉ lưu hành ở địa phương mà còn “xuất khẩu” sang
nhiều vùng khác, nơi còn “mùa nước lũ”, hay ở những nơi còn
“cua đồng”; có khi xuất khẩu qua Campuchia,... Tuy là một nghề
“còn non trẻ”, nhưng đã tạo việc làm, thu nhập ổn định cho
người dân trong xã. Và ngày càng phát triển về số lượng người
lao động và tăng thu nhập theo nhu cầu của thị trường.
Theo
những người “thợ” nơi đây, nghề làm lợp cua đồng ở xã Mỹ Đức
(Châu Phú) ra đời hơn 20 năm nay. Ngày trước, nghề này chỉ một
vài hộ làm và bán cho người địa phương; lúc đó cua đồng còn
nhiều, việc đánh bắt rất đơn giản, như: đặt dớn, kéo lưới, tìm
cua trong hang,... thì lượng cua thu được rất lớn, nên ít người
dùng lợp để đặt. Ngày nay, do cua đồng ngày càng hiếm, chỉ
còn ở những vùng lũ, ở mực nước sâu, việc đánh bắt không
được dễ dàng, do vậy người bắt phải dùng lợp để đặt vào
những nơi hẻm hóc, nước sâu... Chính vì điều đó, mà hiện nay,
nhu cầu dùng lợp “bắt cua” càng nhiều. Với nhu cầu thị trường
của người làm “nghề bà cậu” đã thúc đẩy nghề đan lợp cua
đồng ở Mỹ Đức phát triển; theo thống kê, làng nghề này có hơn
50 hộ, với hơn 200 lao động chính và 150 lao động gia công.
|
Thành phẩm lợp cua đồng. |
Theo
ông Trần Văn Khởi (ấp Mỹ Hòa, xã Mỹ Đức), có hơn 15 năm làm nghề đan
lợp cua đồng. Để làm được cái lợp đặt cua đồng hoàn chỉnh
bán cho khách phải mất nhiều công đoạn, nên mỗi ngày một người
chỉ làm được khoảng 3 - 4 cái lợp. Do có nhiều công đoạn, nên
có các công đoạn dễ làm, người chủ làm nghề phải mướn các
tay thợ “gia công” khác làm cho nhanh: chuốt rẽ, gióng, đốt thui
rẽ,... còn các công đoạn khó như: bện hom, dệt mình (miếng
vỉ), gáp vỉ – hom - bửng... thì người chủ thợ làm chính để
đảm bảo chất lượng của lợp. Tùy theo công đoạn, mà mỗi người
“thợ phụ” có thu nhập khác nhau, nhưng mỗi ngày làm họ thu được
khoảng 80 ngàn đồng/ngày; hoặc có thể làm ăn theo sản phẩm;
các khâu dễ, nhiều cụ già, trẻ em, phụ nữ đều làm được, tạo
công ăn, việc làm cho lao động nhàn rỗi địa phương.
Lợp
chủ yếu là bán “sỉ” cho thương lái từ khắp các nơi ở Đồng
bằng sông Cửu Long, nhiều nhất là người dân huyện An Phú và
nước bạn Campuchia. Mỗi năm, có hơn 100.000 cái lợp cua đồng ở
làng lợp Mỹ Đức bán ra thị trường, thương lái đến mua hàng trực
tiếp bằng ghe, tàu chở đi.
Những khó khăn của nghề
Trước
đây, nguyên liệu sử dụng chủ yếu cho làng đan lợp này là tre
địa phương, hay ở các tỉnh lân cận như Đồng Tháp, Kiên Giang...
Ngày nay, lượng tre ngày càng ít nên nguyên liệu tre làm lợp,
người thợ phải mua ở tận Bình Dương.
Nhiều
năm trước, do người mua lợp ít nên công việc làm cũng ít; có
khi làm xong “chất đống” đó, chờ lái đến mua. Một năm chỉ làm
trong 4 - 6 tháng mùa lũ là nghỉ. Ngày nay, do nhu cầu người sử
dụng nhiều, đơn “đặt hàng” nhiều, do vậy người dân ở đây làm
rất sớm, từ khoảng tháng 3 (âm lịch) là đã bắt tay vào đan
lợp để giao kịp đơn đặt hàng. Nhờ vậy, các lao động nhàn rỗi
trong xã có việc làm, thu nhập tương đối ổn định, góp phần
quan trọng vào việc giải quyết vấn đề hộ nghèo, thoát nghèo
của xã.
Theo
chị Trần Thị Nhung - “người thợ phụ” làm khâu “gióng lợp” cho
một gia đình thợ chính ở làng lợp cho biết: Mỗi ngày, chị làm
công đoạn “gióng” được khoảng 80 ngàn đồng; các con chị làm
khâu “thui rẽ”, vót nan,... được 70 ngàn/ngày,... Tổng cộng gia
đình có 4 người làm công, thu nhập mỗi ngày hơn 300 ngàn, nhờ
vậy gia đình chị có cuộc sống ổn định, dư giả chút ít, do
các công đất ruộng và nuôi bò “còn nguyên”... Công việc này cũng
đã góp phần không nhỏ trong việc giải quyết khó khăn cho gia đình chị
Nhung và nhiều gia đình xã Mỹ Đức.
Bên
cạnh những niềm vui, thì những người làm nghề lợp cua đồng nơi
đây cũng mang nỗi lo “lận đận”. Lý do của nỗi lòng ấy đơn
giản nhưng nan giải lắm - do những công trình “chắn lũ” tàn phá
Mê - Kông từ thượng nguồn, làm cho nước lũ hàng năm đổ về
ngày càng ít, các loài thủy sản cạn kiệt dần, trong đó có
cua đồng; do vậy mà trong tương lai, người mua lợp đặt cua chắc
chắn sẽ ít đi.
Hiện
nay, vùng đầu nguồn còn có nhiều cách bắt cua tận diệt như
rải thuốc, kéo lưới điện,... làm cho nguồn lợi cua đồng thêm
cạn kiệt, khiến cho lợp cua có nguy cơ không còn chỗ đứng... Để
tồn tại làng nghề, tạo việc làm ổn định cho người dân địa
phương, giữ gìn nguồn lợi thủy sản thiên nhiên ở xứ “trên cơm
dưới cá”, địa phương cần có hành động cụ thể, cấp thiết... để
“trả lại” giữ làng nghề làm lợp cua đồng và các làng nghề
sản xuất công cụ cho “nghề bà cậu”, nâng cao cuộc sống cho
người dân. Qua đó, môi trường tự nhiên được cải thiện trước khi
diễn ra “sự phẫn nộ” của thiên nhiên...
Theo langvietonline.vn