Mùa này là mùa đốt đồng ở quê
tôi. Sau vụ mười, ruộng đất bỏ không chờ gieo trồng vụ mới. Những con
trâu phàm ăn nhất cũng không gặm rạ khô mà đi tìm bờ cỏ. Lúc này các mẹ,
các chị mới bỏ công đi cắt rạ, thu về thành từng đống rồi châm lửa đốt
lấy tro. Mùi rơm cháy thơm ngái, lan cả cánh đồng, lũ trẻ trâu chúng tôi
nằm ngửa cổ trên bờ cỏ, mắt lim dim, hít hà hương đốt đồng còn nồng cả
mùi bùn đất.
|
Dưới
lưng tôi, cỏ non cũng tỏa ra mùi ngọt lịm. Đàn én đã về đúng hẹn, mẹ
tôi bảo "thế là mùa xuân đã về”. Mùa đốt đồng quê tôi vui lắm, trẻ con
thường lấy khoai sắn đi vùi vào đống rạ nướng thơm lừng. Những cái miệng
hí háu ngặm củ sắn cháy đen sì, thi thoảng lại sụt sịt mũi, nhìn nhau
cười hềnh hệch, mặt mũi đứa nào cũng đen thui. Để đến đêm về, trong giấc
mơ vẫn còn thơm mùi lùi lụt đồng chiều. Ngày ấy, ước mơ của chúng tôi
chỉ đơn giản là sáng được cắp đến trường, chiều về lùa trâu ra đồng,
cười vang vang hạnh phúc.
Trò chơi của lũ trẻ chăn trâu ngày ấy
là que mốt que mai, ô quan ô phạch đối với con gái, là trốn tìm, trận
giả đối với con trai. Dù giữa cánh đồng mênh mông nhưng chúng tôi vẫn có
những trận trốn tìm đầy hào hứng. Khi đàn én bay về cả cánh đồng như
vui nhộn hẳn lên, chúng tôi cất cao lời hát, mấy cái áo quăn tít vạt
tung bay trong gió đồng. Tôi lại nằm ngửa mặt lên trời, trời trong xanh
đến lạ. Những đám mây bã bừa báo hiệu ngày mai sẽ nắng to. Tuy không còn
thấy cỗ xe mây nữa nhưng lòng lũ trẻ chúng tôi cứ lâng lâng như thể
đang lướt mây một chuyến. Nhà ai lại đốt đồng, mùi rơm rạ lại tan vào
từng hơi thở. Nhớ lắm! Thương lắm quê hương tuổi thơ tôi.
Theo: daidoanket
|