Ngày
nay, nghi lễ hát chầu văn không chỉ được thực hiện trong không gian
linh thiêng của đền, phủ, điện mà đã được sân khấu hóa như một tác phẩm
nghệ thuật. Đó là một loại hình nghệ thuật ca hát cổ truyền của Việt Nam,
gắn liền với tín ngưỡng thờ Mẫu và thờ Ðức Thánh Trần. Sự độc đáo của
hát chầu văn không chỉ thể hiện ở sự trầm bổng, nhấn nhá của lối hát, ở
sự ứng diễn linh hoạt có sức cuốn hút người nghe mà còn thể hiện ở tay
đàn, nhịp phách ăn nhập một cách hài hòa và tinh tế của các nghệ nhân
bằng cả tâm huyết và bề dày năm tháng.
Thôn
Yên Chung thuộc xã Tam Quan, Tam Đảo nằm gần khu danh thắng Tây Thiên
là nơi nổi tiếng với nghề hát chầu văn. Ở đây có quần thể đền, chùa, các
công trình tôn giáo lớn nên người dân thôn Yên Chung sớm được tiếp xúc,
giao lưu với giới cung văn, các đồng anh, lính chị tụ tập về đây sinh
hoạt tôn giáo, tín ngưỡng và bởi vậy cũng sản sinh ra nhiều thanh đồng,
cung văn phục vụ nghi lễ tại các đền, các phủ.
Chẳng
ai ở trong thôn, dù là người cao tuổi nhất nhớ chính xác được hát chầu
văn có ở đây từ bao giờ, chỉ biết là có từ rất lâu rồi. Ông Đào Tiến
Long, làm quen và bắt đầu hát chầu văn từ năm 17 tuổi đến nay đã 83 tuổi
được coi như là bậc tiền bối trong giới chầu văn ở đây. Nhớ lại những
năm tháng hát chầu văn vẫn bị coi là mê tín dị đoan, những người đi hát
như ông thậm chí phải trốn, phải chạy và có khi cũng bị bắt. Trong số
lần đó thì kỷ niệm năm 1980, khi đang thực hiện nghi lễ hát chầu văn ở
Thiện Kế, Bình Xuyên, ông đã bị chính quyền bắt và bị phạt đi lao động
công ích 5 ngày vẫn làm ông nhớ mãi. Đến nay, khi hát chầu văn chính
thức được coi là "hợp pháp" thì nghề này cũng coi như một nghề "kiếm
sống" của người dân thôn Yên Chung. Không phải vì thế mà người dân ở đây
lợi dụng nó để làm mất đi giá trị đích thực của hát chầu văn. Theo ông
Long, ngoài những yếu tố tâm linh, hát chầu văn còn là loại hình nghệ
thuật kế thừa và phát triển của dân ca và có ý nghĩa giáo dục truyền
thống đấu tranh lịch sử của dân tộc. Bởi lẽ, chỉ có hát chầu văn mới có
thể thực hiện được sự hòa quyện dân ca ba miền Bắc, Trung, Nam. Trong
cùng một giá chầu, người nghệ nhân có thể ứng biến theo hoàn cảnh bằng
ngôn ngữ, cử chỉ, bằng tiếng nói, bằng ngữ điệu biểu đạt. Và các bài văn
trong hát chầu văn đều nói về lịch sử đánh giặc của dân tộc, các anh
hùng dân tộc, người có công với đất nước, từng câu từ đều rất nghiêm
trang... Giờ đây, ở thôn Yên Chung có khoảng hơn 170 anh chị cung văn,
trong đó có khoảng 20% người giỏi nghề, thạo nghề. Người biết hát giỏi
dạy cho người chưa biết, họ thành lập những đội hát khác nhau tự dạy
nhau hát và dắt nhau đi hát khắp đền to, phủ lớn ở trong nước.
Cũng
là một người tình cờ đến với nghệ thuật hát chầu văn, ông Nguyễn Cao
Đán ở Khai Quang, Thành phố Vĩnh Yên đã có hơn 10 năm trong nghề cho
rằng: "Những người hát chầu văn phải thực sự có duyên và có tâm". Trước
kia người ta vẫn thường đánh đồng hát chầu văn là một hiện tượng mê tín
dị đoan bởi không phân tích được giá trị nào là giá trị di sản trong nó.
Giá trị di sản của nghi lễ chầu văn nằm ở nội dung lời hát, nhạc điệu,
nhạc cụ cũng như nghi lễ trang trọng, thiêng liêng của hình thức diễn
xướng này. Theo ông Đán thì không có hình thức nghệ thuật nào như ở chầu
văn mà nghi lễ, tín ngưỡng và hình thức diễn xướng lại hòa quyện và ăn
nhập với nhau đến thế. Chầu văn chỉ thực sự thăng hoa khi được diễn
xướng trong các giá hầu đồng và ngược lại, hầu đồng chỉ có thể sinh động
và diễn tiến trôi chảy khi có sự góp mặt của chầu văn. Và cũng vì thế,
những người trong nghề như ông Đán, ông Long đều cảm thấy tiếc khi hát
chầu văn không được coi là Di sản văn hóa phi vật thể sớm hơn, rộng rãi
hơn.
Nhằm
bảo tồn, phát huy loại hình độc đáo này, trên địa bàn tỉnh nói riêng và
trong cả nước nói chung đã có nhiều mô hình như CLB hát chầu văn nhằm
tạo không gian sinh hoạt chung cho những người hát chầu văn. Bên cạnh
đó, nghi lễ hát chầu văn đã chính thức được đưa vào sinh hoạt văn hóa
cộng đồng thông qua các hội thi, hội diễn hay liên hoan văn nghệ quần
chúng, giúp khơi dậy những nét đẹp vốn có của hát chầu văn. Hiện nay, Bộ
văn hóa, thể thao và du lịch đã công nhận nghi lễ chầu văn là Di sản
văn hóa phi vật thể quốc gia cho hai tỉnh là Hà Nam, Nam Định và quyết
định đưa nghi lễ chầu văn vào hồ sơ xét duyệt Di sản văn hóa phi vật thể
nhân loại trình UNESCO phê duyệt. Đây hẳn là tin vui lớn đối với những
người yêu thích nghệ thuật diễn xướng này.
Tuy
nhiên, nghi thức chầu văn trên thực tế vẫn còn tồn tại nhiều hành vi
trục lợi, toan tính. Theo các nhà quản lý văn hóa thì cũng không thể
thống kê con số chính xác, cập nhật những người theo nghề hát chầu văn
trên địa bàn tỉnh, bởi những người theo nghề này, đa số là tự phát và
người nọ truyền dạy cho người kia. Có gia đình hiện nay, có đến hơn chục
người theo nghề hát chầu văn, cứ đời nọ nối tiếp đời kia. Các thanh
đồng, cung văn hiện nay chủ yếu là mạnh ai nấy làm, nên phần lớn họ đều
chưa định hướng được mình là chủ thể của di sản để nhận ra cái hay, cái
dở và điều chỉnh, giữ gìn, bồi đắp thêm vẻ đẹp của chầu văn. Vì vậy,
cùng với cuộc vận động để chầu văn được công nhận là Di sản văn hóa phi
vật thể của nhân loại, ngay từ bây giờ, các cơ quan quản lý văn hóa cũng
như chính những người hát chầu văn cần ý thức và bảo tồn các giá trị
đẹp của loại hình nghệ thuật độc đáo của dân tộc để thật xứng đáng là Di
sản nhân loại. Theo: vinhphuc
|