Nghe đồn về một ngôi chùa “nhốt trùng” để
hóa giải họa “trùng tang” lớn nhất nước, chúng tôi bán tín
bán nghi pha chút tò mò, sợ sệt.
Giữa tín ngưỡng và mê tín dị đoan đôi khi lằn ranh rất nhỏ-
Hòa thượng Thích Thanh Dũng- Trụ trì chùa Hàm Long (xã Nam Sơn,
TP. Bắc Ninh) nói với tôi vậy. Niềm tin của người dân hàng bao
đời nay về “trùng tang” đã như vậy, và nhà chùa
với sự từ bi như là chốn gửi gắm niềm tin, trấn tĩnh cho
người ta “bình tĩnh trở lại”. Ít ra, đó cũng là điều có ích.
Đang ngó nghiêng, thì chúng tôi được người phụ nữ trạc 50 tuổi, bán hàng ngay gần cổng, đon đả mời chào:
- Các anh vào uống nước! Các anh đem gửi vong nam hay nữ, mất
lâu chưa? Chị ta hỏi. Chúng tôi chỉ ậm ừ… Thì ra, chị ta không
chỉ bán hàng, mà làm cả công việc của ông thầy- “tính trùng tang”. Chị
ta cho biết, “trùng dù nặng hay nhẹ đều bị thiệt hại nếu như
không biết giải, hay nhốt trùng. Nếu nhẹ nhất thì con cái, hay
người trong dòng tộc trực hệ làm ăn trắc trở, còn nặng thì
tùy theo, thần trùng có thể “bắt” 1 người, 3 người, có thể
đến 9 người, chết theo, trong vòng 3 năm (khi cải tảng- lên mộ
tròn). Khi đó, nhà chùa “nhốt vong” không cho chạy lung tung, kẻo quỷ
sứ bắt được khai ra tên người nhà thì sẽ bị bắt tiếp.
Người chết rơi đúng vào “trùng rơi vào kiếp sát” (Dần, Thân, Tỵ, Hợi),
thời gian ngắn gia đình người thân lại có người qua đời. Có 3 loại
trùng: trùng nhật, trùng niên và trùng tam sa. Ngày trùng tang
hay còn gọi là kiếp sát thì “đại kỵ” trong an táng, khâm liệm,
chôn cất và cải táng. Vì vậy, khi gia đình có người qua đời
thì đi xem thầy xem người chết có “sạch giờ” không, có bị
“phạm” không, nếu chết đúng vào giờ trùng, rơi vào kiếp sát (Dần, Thân,
Tỵ, Hợi) thì nhất nhất phải đi gửi vong”.
Tháp đá Như Trừng Lân Giác (Cứu Sinh)
- Sống ở đây, chị có ‘thấy” gì không, khi ở đây nhốt nhiều vong vậy?
- Có chứ! Chị ta nói, ví như cứ chập tối độ 5 đến 7 giờ đóm
đóm từ ở chùa túa ra rất nhiều, con nào cũng to như đốt tay
cái, sáng rực… Theo chị ta thì đó là “vong” hồn người chết,
được nhà chùa “thả” ra một lúc để đỡ nhớ dương gian, rồi 7
giờ lại thu lại…
Nhà chùa hôm nào cũng nấu hai nồi cháo lớn, làm 2 lần, gọi
là cháo cúng thí thực, hay cúng hồ, để cho vong ăn… Hôm nào nhà
chùa không cúng cháo thì y như rằng gà, vịt, ngan, ngỗng… trong
xóm đây tự nhiên lăn quay ra chết. Đó là vì vong đói, đi tìm
thức ăn.
Trong khuôn viên còn có tháp Hàm Long, hay còn gọi là tháp Cứu
Sinh bằng đá, cao 10m. Chị ta cho biết, điều lạ lùng là, trên
đỉnh tháp lúc nào cũng có nước rỉ ra, chị cho biết rằng- đó
là nước mắt của vong. Theo lời kể của chị ta, thì ở đây thực
sự kỳ bí, nếu bị “trùng tang” thì thật sự nghiêm trọng, phải
mang đến gửi chùa Hàm Long này nếu không gặp tai họa. Chúng tôi thực
sự hoang mang vì những giảng giải của chị ta.
Chia tay, trả tiền nước, chị ta đưa cho tôi một cái danh thiếp, ghi
tên “Nguyễn Thị Như, “chuyên sắp lễ cúng chay, mặn…”. Quả thật,
cửa hàng của chị ta, bán đủ thứ đồ lễ: từ giấy tiền, hàng
mã, đến việc nhận đặt xôi gà… Nhìn tấm danh thiếp của chị ta,
thì hiển nhiên chúng tôi biết được lý do chị ta tuyên truyền
“lâm ly”, vì càng có nhiều khách đến đây thì chị ta càng bán
được nhiều hàng!
Thật sự, đây là ngôi chùa nổi tiếng, tọa lạc tại sườn phía
Nam quả núi mang tên Thần Long. Ngôi chùa gần ngàn năm, rêu phong
cổ kính, u tịch, giữa trưa hè nhưng thật thâm u vì có rất nhiều
cây cổ thụ, như nhãn, mít… Quả thật, khách vào chùa nườm
nượp, không chỉ các tỉnh miền Bắc mà cả miền Trung, miền Nam
cũng bay máy bay ra. Người ta chủ yếu đi bằng ô tô, với nhiều
biển số khắp các tỉnh, taxi… Người ta đi lễ chùa, hay vãn cảnh
là chủ yếu thư thái, thanh thản, thì ở đây, nhiều người đeo
khăn tang trắng, hoặc khuy áo gắn băng đen, khuôn mặt ai cũng căng
thẳng, thất thần…
Hoà thượng Thích Thanh Dũng
Len giữa dòng người, vào giữa hàng ô tô, chúng tôi vào xin
được gặp sư trụ trì… Đợi khá lâu, chúng tôi may mắn được Hòa
thượng Thích Thanh Dũng tiếp tại phòng nhỏ, cạnh trai phòng
lớn, giữa tiếng mõ, tiếng khấn, và mùi hương ngột ngạt. Chúng
tôi ngỏ ý muốn được tìm hiểu về việc “nhốt trùng” của chùa,
thì sư cụ cho biết: “Muốn hiểu được việc ấy thì phải đi
vào lịch sử ngôi chùa… Chùa Hàm Long được lập năm 1115, do Hòa
thượng Trịnh Thập, pháp danh là Như Trừng Lân Giác khai sáng. Sau
khi sư tổ viên tịch để lại 2 ngọn tháp: tháp xây gạch chứa xá
lợi của ngài, còn tháp bằng đá gọi là tháp tổ Như Trừng Lân
Giác (Cứu Sinh) chứa công phu tu tập cả đời của ngài. Sinh
thời, sư tổ thấy chúng sinh quá lo sợ vì những cái chết liên
tục trong gia đình, dòng học- mà nay ta gọi là “trùng tang”,
ngài đã tạo ra kinh “Thập nguyện”, và bộ ván in khắc phù
giải, giúp cho những vong hồn được siêu linh. Đây cũng là ngôi
chùa nơi tu tập của các cao tăng như ngài Dương Không Lộ có pháp
theo vạn pháp quy tông của phái Bắc Tông chữa trị các loại trùng hiệu
quả.
Theo quan điểm của đạo Phật, sống chết là chuyện thường niên,
do nghiệp của mỗi người. Nghiệp có nghiệp riêng và nghiệp
chung, nhưng nghiệp riêng vẫn giữ vai trò chi phối. Theo Hòa
thượng Thích Thanh Dũng thì giữa tín ngưỡng với mê tin có lằn
ranh rất nhỏ. Nhà chùa không khuyến khích cho cái gọi là mê
tín, nhưng vì tín ngưỡng của chúng sinh- và đây là lại là làm
cho chúng sinh an tâm về tâm lý, nên nhà chùa nhận làm. Tuy
nhiên, có những điều kỳ lạ khó giải thích, như: Khá thường xuyên,
nhà chùa tiếp nhận những người bị điên loạn, khi người ta cắn
xé quần áo, kêu gào; có trường hợp người đó bị gia đình trói
lại chở ô tô đến đây. Đến đây, nhà chùa làm lễ thì những
người như thế khỏi, trở lại là người bình thường, và khi hỏi
lại- họ không nhớ sự việc trước đó. Người ta nói rằng, như
vậy là bị “vong hành”, còn tôi thì cho rằng, có thể cảnh sắc u
tịch, ở chốn này đã làm cho tâm hồn họ thư thái lại chăng.
Ai đến chùa cũng vội vã, và lặng lẽ. Trong những con người
vội vã, thất thần ấy, tôi bắt chuyện 2 người đàn ông có vẻ
lam lũ, mệt mỏi. Đó là anh Phạm Huy V, ở Nham Sơn (Yên Dũng,
Bắc Giang) và anh Bùi Văn D ở (Dĩnh Kế, Bắc Giang). Anh V cho biết,
trong vòng có 2 năm, mà gia đình nhà anh đã có 2 người chết.
Đầu tiên là thằng cháu con ông anh, bị tai nạn giao thông chết,
sau đó 3 tháng sau thì chính bố cháu- anh trai cũng chế, mà
nguyên nhân lãng xẹt, do uốn ván- khi đi làm phu hồ, nhiễn trùng
vết thương vo “vôi ăn” ở chân. Và, gần đây thì cậu út của gia
đình bị cảm, cũng chết. Gia đình thất kinh, mời cả thầy cúng
về cúng, rồi nghe tin đến đây gửi vong cả 3 vị! Khi nói chuyện,
anh V cho biết, có dòng họ có cả 9 con trai đều chết vì chết
trùng, có gia đình tuyệt tự.
Chùa Hàm Long
Ngôi chùa này hôm nào cũng đông, đông nhất là rằm mùng một, hay
ngày lễ, ngày giỗ, người ta đến sắp cỗ mặn hay ngọt, nhờ nhà
chùa cúng cho vong linh người quá cố. Khi đến gửi vong, người
ta đem đến một bức ảnh, và những thông tin: tên, tuổi, giờ mất,
giờ liệm, giờ chôn cất người quá cố, và nhà chùa ghi lại
thông tin. Nhà sư cho lá bùa để gia đình đeo trong 3 năm để tránh tai
họa.
Người đem vong đi “gửi”, kiêng người cùng huyết thống trực hệ.
Khi đi gửi vong, thì “cứ lẳng lặng mà đi”, không được bàn ở
nhà trước, vì vong rất tinh khôn- biết là đi gửi vong, thì vong
sẽ không đi theo nữa. Trong thời gian gửi vong (3 năm), thì gia
đình không được cúng, hay thắp hương gọi người quá cố, vì có
hương là có hồn, vong nghe thấy gọi tên mình, và theo về- như
vậy việc gửi thất bại. Chính vì vậy, có trường hợp phải gửi
đi gửi lại nhiều lần. Sau 3 năm, khi “sang nhà mới” cho người
chết, và sau khi xin vong từ chùa về, thì gia đình có thể cúng
như bình thường.
Đến đây, tôi nhận ra, có nhiều người không hẳn đã tin, nhưng vẫn quan
niệm “có kiêng có lành”, hơn nữa sinh mạng con người đau phải đùa, thì
thôi cứ làm cho yên tâm.
Theo : Công lý - Liên Phạm