Nghề chơi cũng lắm công phu
Theo địa chỉ dân "sành” chơi gà chọi
mách trước, chúng tôi về vùng đất nằm ngay bên cạnh sông Hồng - thôn
Linh Quy Bắc, xã Kim Sơn (Gia Lâm, Hà Nội). Tới đầu thôn, hỏi nhà anh
Khi nuôi gà chọi, đứa trẻ lên 6 lên 7 cũng chỉ vanh vách.
Thấy chúng tôi lạ mặt và sau vài câu
"chém” hỏi giá để mua gà anh khi cười, nói vui: "Gớm! Gà qué gì cái ngữ
các ông! Trói gà thịt còn chưa chặt, nói gì nuôi gà chọi… Mà có chơi,
thì đích thị là mấy tay lơ mơ”. Sau màn giới thiệu, anh kể, trong các
loại gà có lẽ loại gà Miên lai gà rừng là kinh khủng nhất. Con gà còi
cọc, bé tí nhưng khi đã bập được cái mỏ cong vào cổ đối phương thì nó
liền nằm quay đơ giẫy đành đạch, xoay tròn thân mình dưới đất đến bao
giờ đối phương rách cổ, vỡ diều mà nằm quay ra thì nó mới đứng lên gáy
te te báo tin chiến thắng. Quan niệm của người dân Kinh Bắc, chọi gà
kiểu theo kiểu bọc cựa bằng vuốt sắt, tàn trận là có chú lăn quay ra
chết không phải kiểu "chọi gà thuần Việt”. Chọi gà kiểu "du côn, găm
hàng nóng”, người chơi mất hẳn đi cái thú "thửa” cho mình những con gà
chọi quý hiếm.
Ở cái tuổi đã ngũ tuần, nhưng anh Khi
đã có thâm niên hơn 40 năm lệch sườn ôm gà đi các trường gà khắp vùng
Kinh Bắc. Anh chia sẻ: Dân sành gà chọi chỉ cần xem qua phân, móng,… của
gà đối thủ là biết ngay là hơn cơ hay kém cơ…Ấy là một nhẽ, còn điều
khác mà giới chọi gà sợ là cho gà mình đánh với gà "bẩn” dễ bị hỏng gà
vì những chú gà sẽ ngay lập tức học các đòn thế của nhau.
Hiện trong nhà anh Khi, nuôi chừng
trên dưới 2 chục con gà chọi. Số còn lại là gà của các thợ quanh vùng,
gửi nhờ trong dãy chuồng để lấy "khước”. Tất cả đều là gà nòi thuần
Việt.
Đăm chiêu kể về cái nghề nuôi gà, anh
bảo: "Nghề chơi cũng lắm công phu. Nuôi gà chọi khổ nhất bởi loại này
kị với đủ loại nắng, gió, nước, nôi”.
"Xám đất mà lâm trận thì càng đánh càng hăng”
Trong câu chuyện anh kể, ngoài chuyện
thổi hơi, mớm nước… cho gà thì có lẽ chuyện chữa vết thương cho nó là
kinh dị nhất. Nhai một hết một miếng trầu (không nuốt nước trầu) rồi lấy
muối tinh đánh răng thật kĩ, 21h đi ngủ, 24h dậy không súc miệng, đánh
răng mà lấy nước bọt bôi lên vết thương cho gà đủ 7 lần. Chuyện này cũng
có phần khoa học, vì nước bọt tinh khiết của người có chất sát khuẩn
rất tốt. "Mặc dù hãi kinh người, nhưng dấn thân vào luyện gà là phải
thế”. Mà nghề này phải có duyên, có người cả đời luyện gà chả có con
chọi nào có tên tuổi, ấy thế mà anh Khi có tới 3 chú chọi lừng danh, ai
nhắc đến cũng khiếp.
Điều lạ kì là 3 chú chọi thuộc hẳn 3
trường phái cơ bản: Thước thợ, nguyệt cung, chiều tà. "Thước thợ” thì
vai cao, lối đánh từ trên đánh xuống, "nguyệt cung” đánh tầm thấp chủ
yếu phá đòn đối phương, đã ra đòn thì cực kì độc. Loại "chiều tà” thì
hiếm như lông phượng, sừng lân, nhiều thợ gà còn khẳng định là nó chỉ ở
trong truyền thuyết. Loại này có thể ườn mình cho đối thủ đánh thoải mái
như một con vật trì độn nhưng bất thần đối phương bỗng bỏ chạy mà không
ai hiểu được lý do. Có người bảo nó biết điểm huyệt, người thì bảo nó
biết cất tiếng kêu như con cáo bất thần doạ đối phương…
Gắn nghiệp với gà
Tâm đắc và mang lại nhiều vinh quang
nhất cho anh Khi chính là "Đại đồ đệ” mang tên Xám đất. Con Xám đất đã
lâm trận thì càng đánh càng hăng, có một năm vừa vô địch hội Sủi – Gia
Lâm (3 – 3 Âm lịch), cậu chàng này lại tiếp tục vô địch hội Phù Lưu -
Đình Bảng sau đó chỉ 7 ngày. Ai xem cũng sướng, đối phương thua mà vẫn
còn cười hỉ hả vì đòn thế đẹp quá.
"Nhị đồ đệ” Ngũ sắc theo trường phái
Nguyệt cung cũng khỏi phải nói, chui lủi đánh đòn thấp rồi bất chợt tót
lên móc đủ hai mắt của đối phương mà nhai bỏm bẻm. Chính vì kiểu đánh
ghê rợn này mà thường cứ 5 trận thì có đến 3 trận chủ gà đối phương xin
thua trước, mà cũng chưa con chọi nào chịu được quá 2 hiệp với chàng Ngũ
Sắc.
Cuối cùng là "Tam đồ đệ” Ma dở, con
gà đánh theo kiểu "chiều tà”. Trông nó như một nắm giẻ rách nhưng đánh
trận nào thắng trận ấy. Những mùa chọi gà sau Tết, hàng chục thợ gà lũ
lượt đi theo con Ma dở khắp các sới gà chỉ với một mục đích: Xem nó ra
đòn thế nào”. Tuy nhiên, buồn lòng nhất cũng chính là "cậu út” Ma dở. Số
là lần ấy, đánh trận dưới Văn Giang, Hưng Yên con Ma dở đột nhiên lại
ra đòn tử tế, sau khi gào lên the thé như con… ma dở, nó vọt ra phía sau
đối phương tung đòn, con gà kia hoảng hồn vì tiếng gào quái đản quay
phắt người lại tháo thân, lúc ấy con Ma dở đánh cú mã hồi. Cả hội gà hỉ
hả vì được xem Ma dở ra đòn, nhưng anh Khi lại choáng người, tái mặt,
nhiều năm luyện gà, anh biết: Con Ma dở sắp bị "âm đón”, bởi khi một con
gà đánh "phá thế” là điềm gở chết. Sau đó hai ngày thì chiến binh quái
đản này chết lịm trên tay anh Khi. Đến giờ cặp chân Ma dở vẫn được anh
giữ trên gác bếp như một báu vật.
Chuyện gà rồi đến chuyện đời. Khi tôi
nhắc đến chuyện đỏ đen xung quanh các sới gà có lẽ đã động đến nỗi niềm
của anh: Cờ bạc lấy chuyện thắng thua là chính, làm thế là giết gà mà
cũng giết luôn trò chơi thượng võ này.
"Dân chơi” chính hiệu này còn buồn
hơn nữa khi giờ đây trên "giang hồ” dần mất đi các đối thủ, anh Khi bảo:
"Người chơi gà thì không thiếu. Bây giờ, kinh tế phát triển, nhiều
người đã có thể chơi gà chọi được nhưng tìm được đối thủ đánh cho "ra
tấm, ra món” thì khó như mò kim đáy bể”.
Theo: Đại Đoàn Kết