Chuyện chuyển kiếm báu và các cổ vật từ
nhà Phàn Tà Loàng sang nhà Phàn Tà Phâu ( Nậm Ty, Hoàng Su Phì, Hà Giang
) mang đầy chất liêu trai chí dị, đặc biệt là trận chiến 'quái gở'
trong lễ cúng nhảy tại nhà ông Phâu.
Kiếm thiêng “tìm” chủ
Theo
lời ông Phâu, kiếm cổ và các vật báu không nhất thiết phải truyền đến
những người trong gia đình, mà có thể truyền cho các gia đình khác, thậm
chí dòng họ khác, miễn là người Dao, chung một ông tổ Bàn Vương. Việc
kiếm báu được luân chuyển không phụ thuộc vào ý chí của các gia đình, cá
nhân, mà phụ thuộc vào “mong muốn của tổ tiên”.
Nếu
gia đình nào tốt, thì kho báu và kiếm cổ ở, còn không tốt, thì sẽ “đòi”
đi nhà khác. Nếu tổ tiên muốn đến ở nhà ai, thì nhà đó phải phụng sự.
Tổ tiên sẽ tạo ra các dấu hiệu để nhận biết mong muốn của tổ tiên. Tổ
tiên đã ẩn linh hồn trong đôi kiếm báu cùng các vật cổ này. Nếu dòng họ
không còn ai tốt nữa, thì sẽ phải mang những vật báu này giấu vào hang
động và vĩnh viễn không được sờ đến nữa.
Theo
ông Phâu, suốt năm 2010, giữa nhà ông và nhà Phàn Tà Loàng xảy ra rất
nhiều biến cố kinh dị tương đối giống nhau. Cả hai nhà vợ chồng không êm
ấm, bố mẹ chết, con cái chia lìa (con rể ông Phâu bỏ đi lấy vợ khác),
nhiều người ốm đau, bệnh tật, trâu lăn ra chết, gà lợn mắc dịch, sâu ăn
hết lúa ngô, cơm chưa nguội đã thiu.
Phàn Tà Phâu kính ngưỡng nhìn đôi kiếm cổ, bảo vật của tổ tiên.
Rơi
vào hoàn cảnh đó, tin rằng, tổ tiên đang hành nhà Loàng và nhà ông
Phâu, ý muốn được về nhà ông Phâu ở, nên cả hai nhà đi gặp thầy bói.
Thầy bói cũng phán, tổ tiên muốn về nhà ông Phâu ở nên mới gây sự đảo
điên như thế. Xem bói xong, họ tộc họp bàn và quyết định như ý thầy bói.
Ông Phâu buộc phải có trách nhiệm với tổ tiên, còn Loàng thì dù không
muốn trao vật báu gia đình đã giữ mấy chục năm, song cũng phải tuân
theo. Có lẽ, vì nguyên do đó, mà chúng tôi hỏi về kiếm báu, Loàng giữ
thái độ lạnh nhạt.
Lễ
cúng chuyển vật báu của tổ tiên diễn ra hết sức quan trọng. Ông Phâu mổ
gà, mổ lợn kính báo tổ tiên, thiết đãi dòng họ, ăn uống linh đình cả
ngày. Cả dòng họ có mặt đưa tiễn và rước tổ tiên về nhà ông Phâu. Các cụ
già, thanh niên, trẻ con đều khóc to lắm, khi được đưa rước tổ tiên đến
ngôi nhà mới. Đưa kho báu về rồi, ông Phâu được chia 9 sào ruộng tốt
nhất vùng.
Diện kiến thanh gươm báu
Khi
gà rừng cất tiếng gáy, con bìm bịp chạy ra từ bụi vầu trước nhà, tôi
trở dậy, thì thấy bố con ông Phàn Tà Phâu cùng vợ chồng cậu cháu Phàn
Dùn Khuân đã mổ xong gà, chuẩn bị rượu làm lễ cúng, xin tổ tiên cho phép
nhà báo được xem kiếm báu. Bàn thờ nghi ngút khói, ông Phâu đứng trước
ban thờ đọc bài cúng dài dằng dặc tới cả chục trang sách.
Ông
Phâu trèo lên nóc tủ mở khóa, cẩn thận mang một số cổ vật cho chúng tôi
xem. Ông Phâu vừa nhấc đôi kiếm cổ, Phàn Dùn Khuân và Triệu Dào Và đã
chạy đến đỡ thanh kiếm với sự sững sờ và thành kính.
Tôi
cứ ngỡ, kiếm báu của tổ tiên người Dao phải lớn lắm, sắc lắm, thậm chí
nạm vàng, nhưng hóa ra, đó là đôi kiếm đen sì, xỉn màu và đang han gỉ.
Quả thực, đây là đôi kiếm rất cổ.
Thanh
kiếm to là kiếm đực, nhỏ hơn là kiếm cái. Kiếm đực có chuôi nhọn, kiếm
cái chuôi vuông. Ở đuôi chuôi kiếm là những chiếc vòng sắt treo các đồng
xu. Chuôi và lưỡi ngăn cách bằng hình chữ U.
Thanh kiếm cổ được cho là kiếm dương (đực).
Tôi
cầm thanh kiếm múa thử, nhưng cảm giác không được thoải mái. Có lẽ, đôi
kiếm này chỉ mang giá trị tâm linh, chứ không phải dùng để ra trận. Khi
nâng hạ kiếm, những chiếc đồng xu va đập vào nhau leng keng nghe vui
tai và có lẽ để tạo âm thanh trong những buổi thầy cúng múa kiếm.
Ngoài
đôi kiếm đực - cái quý nhất này, thì còn nhiều loại dao rựa, dao phay,
dao quắm, kiếm, búa, lao lớn bé và các thứ vũ khí khác nữa. Những thứ vũ
khí này sẽ được đem ra sử dụng vào tết Cúng nhảy đầu năm. Ngày tết Cúng
nhảy, hàng trăm người của dòng tộc sẽ có mặt ở nhà ông Phâu, mổ lợn, gà
sống 18 con, rượu nhiều can, cúng bái, ăn uống linh đình.
Sau
khi cúng Bàn Vương, sẽ diễn ra nhiều nghi lễ huyền bí, trong đó có lễ
nhảy lửa. Người ta sẽ đốt một đống gỗ to tướng để lấy than. Sau khi thầy
bói đọc thần chú, lần lượt từng người sẽ nhảy vào đống than hồng. Hứng
chí thì lăn lê bò toài trên đống than, bốc than nóng nghịch, cho vào mồm
nhai lạo xạo.
Cùng
với màn nhảy lửa, sẽ là các màn múa thiêng diễn tả lại các sự kiện,
huyền tích tổ tiên, về hành trình gian khổ đi tìm đất mới, cuộc chiến
đấu giữa thiện và ác, lao động sản xuất, bài học làm người…
Màn
lễ bí ẩn nhất trong lễ Cúng nhảy tại nhà ông Phâu là cuộc chiến đấu
trực diện. Người cầm thanh kiếm đực là vua, người cầm kiếm cái là tướng.
Những người cầm dao, búa, chùy, liềm, gậy gộc là các tiểu tướng, binh
lính. Màn múa này gọi là múa dao, hay còn gọi là điệu múa “ra binh vào
tướng”.
Quang
cảnh thời khắc đó thật khó lý giải. Những người tham gia cầm vũ khí như
bị thôi miên, nhập đồng. Bình thường, họ chỉ là những nông dân chân lấm
tay bùn, chưa một ngày tập võ, vác đao đi đánh giặc, thế nhưng, rơi vào
trạng thái đó, họ múa kiếm cực kỳ điêu luyện, đẹp mắt.
Sau
màn múa kiếm kỳ ảo, sẽ diễn ra cuộc chiến cực kỳ quái gở. Những người
múa kiếm, đao, búa sẽ xông vào nhau đâm chém ác liệt. Cứ như thể thần
linh nhập vào những người này và dùng những miếng võ ác hiểm sát hại
nhau. Những mũi kiếm lao vun vút, cắm thẳng vào mặt, họng, ngực đối
phương. Nhưng kỳ lạ thay, dù đâm chém cật lực, song chẳng ai bị thương.
Những
người tham gia múa kiếm đều chống đỡ hoặc né tránh được các đòn hiểm
ác. Tại nhà ông Phâu, trong dịp Cúng nhảy đầu năm, một số trường hợp
tránh đòn đã nhảy phốc một cái lên tận xà nhà cao tới 3m, rồi lại lao
xuống phóng thẳng vào đầu đối thủ. Nhiều vụ đâm chém gãy cả kiếm, búa,
nhưng người thì vẫn không hề hấn gì. Sau trận chiến kinh hồn đó, vũ khí
gẫy la liệt. Những người thợ của dòng họ này lại phải rèn những vũ khí
mới bù vào số vũ khí gẫy, hỏng để chuẩn bị cho trận chiến năm sau.
Câu
chuyện về kiếm báu, cuộc thiên di gian khổ, cùng với những câu chuyện
kỳ bí liên quan đến các buổi hành lễ của người Dao nơi đại ngàn Hoàng Su
Phì thật hấp dẫn, nhuốm màu huyền thoại. Ông Phâu bảo: “Kiếm báu là tổ
tiên của người Dao, tổ tiên ẩn mình trong kiếm báu, bảo vệ mùa màng, văn
hóa, cuộc sống của người Dao, nên với người Dao kiếm cổ là thứ vô giá.
Giá trị của kiếm cổ cũng như các cổ vật tổ tiên người Dao để lại không
thể đo đếm bằng tiền được. Tự thân dòng họ sẽ có ý thức bảo tồn, giữ gìn
các cổ vật và phát huy giá trị của nó”.
Theo: Gia đình và Cuộc sống