"Thầy phù thủy" Quản yểm bùa chống trùng tang bằng cách cho con cóc ngậm
lá bùa, sau đó bỏ vào ống tre, đóng xuống đỉnh mộ người mới mất.
Bùa chú! Ai đã từng nghe và ai đã từng
thấy? Một lần tình cờ, tôi có được mấy quyển sách hướng dẫn làm bùa
được viết bằng chữ Nho do một ông thầy phù thủy đã mất cách đây 20 năm
để lại. Nói đến bùa, tôi có biết người Thái có bùa của người Thái, người
Mường có bùa của người Mường,… với các loại như bùa yêu, bùa ghét, bùa
chữa bệnh,… còn bùa của nhà nho thì tôi đã thấy làm nhưng hiểu thì còn
rất mông lung, mơ hồ. Và tôi quyết “khăn gói quả mướp” đi tìm người giải
mã đống sách chữ nho cùng nắm lá bùa mà tôi đang có trong tay.
“Khi thầy mất, con cháu đừng cất công
đi tìm sách của thầy. Vì nó có sức mạnh vô biên, người có đức học được
thì tốt bằng không thì họa hại. Một ngày nào đó thầy bắt gặp ai có căn
số tốt hợp với thầy, thầy sẽ về báo mộng và truyền lại cho người đó và
họ sẽ đến tìm”, – đó là lời cuối cùng trước khi nhắm mắt của thầy phù
thủy Hà Kim Quản tự Kim Quản.
Có duyên gặp sách
Nói như nhà Phật thường nói, phải có
duyên thì mới gặp. Nói thế thì chứng tỏ tôi có duyên với đống sách của
nhà phù thủy Kim Quản rồi. Đó là dịp nghỉ lễ 30/4, thay vì về quê thăm
gia đình tôi lại về nhà bạn chơi. Đang ngồi uống nước tại nhà ông Bùi
Văn Triệu (trú xã Gia Thủy – Nho Quan – Ninh Bình) chả hiểu sao tôi lại
ngẩng mặt lên nóc nhà và rồi thấy một cái gì đó rất khó hiểu. Buột miệng
tôi hỏi ông luôn “có cái gì trên nóc nhà mà kỳ lạ vậy ông?”. Đáp lại,
ông bảo: Làm gì có cái gì. Tôi có thấy gì đâu!
|
Một số lá bùa trừ ma quỷ mà “ phù thủy” Hà Kim Quản để lại.
|
Tôi tưởng ông biết đó là gì, ông nói
khéo như vậy nên thôi, chuyển chủ đề khác. Nhưng sau khi đặt chén nước
xuống ông bảo, hay cháu trèo lên xem là gì giúp ông. Khách đến nhà, tự ý
thì không được tiện cho lắm nhưng được ông “ban chiếu” thì tôi đành
nghe theo vậy.
“Là một bọc sách ông ạ” – tôi nói. Ông nheo mày khẽ nói “Sách gì nhỉ.
Cháu mở ra xem nào”. Được ông cho phép, tôi lật dở từng trang. Đó là
những cuốn sách được viết bằng chữ nho với những hình vẽ kỳ quái kèm
theo một số tờ giấy nhỏ được viết bằng mực tàu đen – đỏ. Cầm trên tay
những quyển sách đang đi vào giai đoạn mục nát, ông run run, ngấn lệ “đã
20 năm nay có rất nhiều người tìm đến tự xưng là hậu duệ của ông ấy
nhưng họ không tìm thấy sách, hóa ra những cuốn sách đó lại để ngay ở
đây…”.
Đặt những cuốn sách lên bàn, ông bảo “đó
là sách hướng dẫn làm bùa và đây là những lá bùa đấy cháu à. Không thể
tự tiện đem ra mở xem được đâu. Nhưng cháu là người duy nhất trông thấy
đống sách này suốt ngần ấy năm thì chứng tỏ cháu có căn duyên rồi. Từ
nay, cháu phải cất giữ đống sách này cẩn thận, nếu cháu có duyên thì
cháu sẽ trở thành một thầy phù thủy, có pháp hiệu, đạo hạnh, bằng không
sẽ có người tìm đến cháu mang đống sách này đi cho người khác…”.
Đã từng trông thấy người Thái, người
Mường, người Thổ làm bùa nên tôi cũng có đôi chút tin vào bùa ngải, hay
đúng hơn là có đôi chút tin vào những điều kỳ diệu mà khoa học chưa thể
giải đáp.
Trưa hôm ấy tôi quyết định lên xe đi về
Thanh Hóa – nơi mà thầy Kim Quản từng sống. Ngồi trên xe, ngẫm lại những
gì ông Triệu kể mà lòng không khỏi lo lắng: Sách này là của ông Hà Kim
Quản để lại, ông Quản là anh rể tôi, ông ấy đã mất cách đây 20 năm. Khi
còn sống, ông đã đi khắp nơi từ Nam Định, Ninh Bình cho đến Thanh Hóa,…
để diệt trừ yêu ma. Vậy nên đi đến vùng nào, người ta cũng đều biết đến
tên ông. Một phần ông là người dễ gần, một phần vì cái khả năng siêu
phàm của ông. Ông được các nhà nho, thầy cúng cùng thời phong là “thầy
phù thủy” khi tuổi đời còn rất trẻ. Ông là người kế nghiệp của những đời
trước nhưng lại là người duy nhất không truyền lại bí quyết làm bùa cho
ai. Vì ông sợ người ta làm điều ác nhiều hơn điều thiện …”.
Bùa chú qua lời kể
Giữa trưa nắng gắt, xe đưa chúng tôi vào đất Như Thanh – Thanh Hóa – nơi
cụ Quản từng sống ngày xưa, ở đây có hai người con gái của cụ và một
người em gái ruột ông. Bà Hà Thị Tuất – người con gái trưởng ông Quản
cũng thật bất ngờ khi biết tôi là người duy nhất có những cuốn sách kia.
Vì bà biết, ông cụ sẽ không truyền lại nếu không có người hợp căn số.
|
Lá bùa này dùng để “hãm
hại, bắt nhốt” linh hồn người khác – một trong những lá bùa tối kỵ tuyệt
đối không được tùy tiện sử dụng.
|
Đón nhận những cuốn sách trên tay, bà
khẳng định đúng là nét chữ của ông Quản. Đồng thời bà lấy trong tủ ra
một cuốn sách được viết bằng chữ Nho và chữ Quốc ngữ ra so sánh. Bà nói,
trong số cuốn sách cháu có, có một sách hướng dẫn yểm bùa do ông cụ ba
đời trước là Hà Kim Uy tự Kim Uy viết ra.
Để trao đổi với chúng tôi, bà Tuất nhờ
người sang lai bà cô – bà Hà Thị Chúc, em gái ruột ông Quản. Tiếp chúng
tôi, bà Chúc kể: Tôi không biết khả năng cúng bái điều khiển thần thánh
trong dòng họ có từ bao giờ. Khi lớn lên, tôi được thầy – bố kể lại
rằng người giỏi nhất là ông tôi gọi bằng ông nội – Hà Kim Uy, có pháp
hiệu là Kim Uy. Ông cụ có khả năng làm phép thuật rất đặc biệt. Theo lời
kể thì có hôm bà cụ đi chợ mua lợn con về nuôi. Về đến nhà đặt gánh
xuống thì thấy hai bên hai rổ khoai lang. Chưa hiểu thế nào, bà mếu máo
khóc, còn ông thì ngồi trong nhà cười. Hóa ra ông làm phép biến lợn
thành khoai lang để trêu chọc bà.
Ông cụ cũng có một cái tài nữa đó là
qua sông bằng cái … nón lá. Ông ngồi lên nón rồi sai thần thánh rước qua
sông chứ không cần phải chèo lái gì (khả năng sai khiến thần quỷ này sẽ
được một thầy phù thủy giải đáp ở bài sau). “Nhưng theo lời kể thì ông
cụ mất rất sớm cũng bởi tại những lá bùa mà ông viết ra”, bà Chúc nói
thêm.
“Mùa hè nắng gắt, đồng lúa khô hạn.
Đêm xuống, ông làm hai người rơm rồi yểm bùa sai thần Môi nhập vào hai
người rơm và sai đi tát nước. Khi đến gần sáng, nước ruộng gần đầy, có
người đi chợ sớm lúc gà mới gáy trông thấy hốt hoảng quẳng gánh chạy về
và kêu dân làng đến xem. Thần Môi đang tát nước bỗng ngã gục xuống và
ông cụ Kim Quy cũng đột tử luôn. Sau này thầy tôi bảo đó là do thần Môi
làm phản, chống lại bùa pháp nên ông cụ mới bị đột quỵ và mất…”.
Câu chuyện đang lúc ly kỳ thì ngoài
ngõ thấy có một người phụ nữ tất tưởi chạy vào. Đó là bà Hà Thị Sửu –
người con thứ hai của ông Quản, nghe tin có người tiếp nhận sách của
thầy mình nên bà chạy lên xem.
Giới thiệu xong, bà Chúc kể tiếp cho
chúng tôi nghe “đến đời thầy chúng tôi là ông Hà Kim Hoãn tự Đạo Huyền
Bách, chúng tôi có chứng kiến. Ông kể cho chúng tôi nghe rằng, sau khi
ông nội bị thần Môi hại chết. Đêm đêm ông nằm nghe ông cố về báo mộng,
rằng ở các trang sách có nội dung gì và những lá bùa đó dùng như thế nào
đồng thời thuật xem tướng số vận mệnh con người. Ông là người có thể
biết được tương lai và việc ông biết cái chết của mình từ 12 năm trước
là một minh chứng”.
Đến đời ông Quản, bà Tuất cho biết khi
ông nội tôi mất, thầy tôi lúc đó còn chưa biết đọc chữ Nho là gì. Một
buổi sáng ngủ dậy thầy tôi bảo đêm nằm mơ gặp ông cố, ông cố dặn “từ mai
ngủ nhớ mang theo sách cùng”. Vậy là hôm sau ngủ, thầy tôi cứ để cuốn
sách trên ngực, đêm đêm ông nội cố và ông nội tôi về truyền dạy cho thầy
tôi. Nhiều hôm ngủ dậy nghe thầy tôi bảo u tôi “trưa nay có người đến
cúng, các bài cúng được thầy truyền lại cho đêm qua rồi”. Cứ như thế,
khi thầy tôi biết hết nội dung các cuốn sách thì không thấy thầy tôi nói
đến ông cố nữa, thầy bảo “cố đã dạy hết cho thầy rồi nên cố không về
nữa”.
Với người không hiểu, không chứng kiến
thì câu chuyện trên đó gần như là một câu chuyện mang tính huyễn hoặc,
hoang đường. Liệu hiện tượng như hai người con cụ Quản kể đó có thực hay
không? Câu trả lời là: Có. Còn cụ thể hơn chúng tôi sẽ viết ở bài sau.
Điểm qua một số lá bùa
Theo ông Trần Thanh Dưỡng – người được
ông Quản viết tặng cuốn sách cúng: Ông Hà Kim Quản là một người rất
giỏi. Có thể yểm bùa, giải bùa, có thể sai binh khiển tướng và đã đạt
đến mức như người ta thường gọi là thầy phù thủy bậc cao. Bản thân tôi
cũng đã về quê gốc của ông, thấy dân làng sùng bái ông lắm. Đặc biệt với
những đời ông Quản có thể sai thần, sai thánh, có thể thay đổi vận mệnh
con người bằng những lá bùa này đấy…”.
Với người bị ốm, ông Quản có cách trị
bệnh của riêng mình. Ông viết lên giấy với các hình vẽ khác nhau bằng 2
loại mực, đen – trắng. Khi viết, ông có đọc lời chú bằng tiếng Hán Việt.
Mỗi một đường nét, ông đọc một lời chú khác nhau. Sau đó đốt tờ giấy và
bỏ vào chén nước. Đưa chén nước đó cho người bệnh uống, còn cặn thì xoa
lên đầu là khỏi. Ý nghĩa của loại bùa này là trừ tà, trừ ma chứ không
phải là thuốc chữa bệnh. Thế nên người “trị bệnh” phải biết dùng lời chú
chứ không cần phải biết bắt mạch, kê đơn, bốc thuốc. Mặt khác, ông Quản
chỉ đồng ý chữa bệnh cho bệnh nhân mà bệnh viện khám không ra bệnh và
bị trả về.
Khả năng của ông Quản, một lần nữa
được ông Nguyễn Văn Hải khẳng định: Vợ tôi mất khi cô ấy mới 20 tuổi.
Trước đó, ông Quản đã cảnh báo về số phận vợ tôi nhưng tôi không nghe.
Khi vợ tôi mất tôi mới thực sự tin. Vợ tôi mất được ít ngày, đêm đêm
trong nhà toàn nghe tiếng người đàn bà than khóc, giọng chất chứa sự sầu
não, thương tâm, còn tôi thì ốm liệt giường. Ông Quản biết chuyện, mang
bút mực lên, đọc bùa rồi yểm vào góc nhà, từ đó đến giờ gia đình tôi
cũng được xem là luôn ổn định.
Còn chuyện lạ kỳ nữa là ông có viết
các lá bùa, sau đó bỏ vào miệng con cóc, cho vào ống tre rồi đóng xuống
bốn góc nhà, bốn góc vườn. Ông bảo “nhà có mưa gió cỡ nào cũng không sập
được. ma quỷ bốn phương cũng không thể vào”. Sau hàng chục năm người ta
phá nhà cũ để xây nhà mới họ lấy ống tre lên vẫn thấy con cóc còn sống.
Hay như chuyện ông yểm bùa chống trùng
tang bằng cách cho con cóc ngậm lá bùa, sau đó bỏ vào ống tre, đóng
xuống đỉnh mộ người mới mất. 3-4 năm sau, khi cải táng người ta vẫn thấy
con cóc còn sống, thậm chí rất béo so với cóc sống bên ngoài.
Khi chúng tôi đặt câu hỏi vì sao ông
Quản không ở cố định một nơi, mà hết chuyển từ Ý Yên (Nam Định), Nho
Quan (Ninh Bình), rồi đến Như Thanh (Thanh Hóa). Bà Chúc đáp, “ông là
người có khả năng nhìn thấy ma quỷ”. Khi ông mới vào đây được một thời
gian thì chị em chúng nó (chỉ bà Tuất, bà Sửu) lấy chồng trong này luôn.
Dù biết xa các con ông sẽ buồn nhưng ông vẫn quyết định từ bỏ đất Thanh
Hóa vì một hôm ông đang ngồi uống nước thì thấy bóng dáng một người đàn
bà đi ra. Ông phán luôn rằng mảnh đất này sẽ có người đàn bà chết trẻ
và ngay hôm sau ông gọi mọi người lên kế hoạch chuyển nhà về Ninh Bình.
Theo lời chỉ dẫn, chúng tôi đến mảnh
đất mà trước đây ông Quản từng sống. Nay là đất của ông Lương Bá Toàn và
quả thực rất bất ngờ. Sau khi gia đình ông Quản chuyển đi, gia đình anh
Toàn đã chuyển đến. Được một thời gian sau, vợ anh Toàn mất khi mới chị
mới ngoài 30 tuổi.
Những lá bùa của thầy phù thủy Hà Kim
Quản còn rất nhiều. Theo ông Trần Văn Thược (hiện đang trú tại Tiên Lãng
– Hải Phòng), là người kế vị đời thứ 18 về khả năng làm bùa chữ Nho của
họ Trần và là người có thể đọc những lá bùa của ông Quản cho rằng,
những lá bùa và sách mà ông Quản để lại là một kho tư liệu quý giá không
thể để cho người thất đức nắm được. Vì trong số những lá bùa đó, có bùa
để hãm hại người khác, có bùa cứu nhân độ thế, trừ ma diệt quỷ,… Những
lá bùa đó thâm sâu, huyền bí, gia đình tôi có 18 đời làm nghề này nhưng
vẫn không có một số lá bùa đặc biệt ở tầng cao siêu như trong sách ông
cụ để lại. Ông Quản không truyền lại cho đời sau vì ông ấy chưa tìm được
người phù hợp. Tuy nhiên, dòng họ này cần phải có hậu duệ sớm, nếu
không sẽ nhanh lụi tàn vì các thế lực ma quỷ cõi âm có mối hận muốn quay
về trả thù với các ông thầy trong dòng họ nhà này…!!!
Theo: Kienthuc.net.vn