Những chiếc đàn đã được hoàn thiện..
Đã hơn 40 năm nay, ông Đào Văn Soạn (75 tuổi) ở thôn Đào Xá (xã Đông Lỗ,
huyện Ứng Hòa, Hà Nội) vẫn miệt mài chế tác các loại đàn cổ truyền của
dân tộc: Đàn tranh, đàn bầu, tam thập lục, đàn đáy, tỳ bà... Trải qua
bao thăng trầm, hiện ông là nghệ nhân cao tuổi nhất còn giữ được nghề
làm đàn truyền thống này.
200 năm làm đàn
Bước vào cổng làng Đào Xá hỏi thăm ông
Đào Văn Soạn thì ai cũng biết, gia đình ông từ lâu đã trở thành “địa chỉ
đỏ” cho người yêu nhạc cổ truyền, không ít cửa hàng đàn trên cả nước
đều tìm đến đặt mua đàn của gia đình ông.
Nghề
làm đàn ở Đào Xá đã có cách đây hơn 200 năm, theo lời các cụ cao niên
trong làng kể lại, do cụ Đào Xuân Lan khởi xướng. Ngày ấy, cụ Lan hành
hương sang xứ Bắc rồi mang nghề về làng. Ban đầu cũng chỉ dạy cho người
trong họ, để trong lúc nông nhàn có thêm việc và cũng là hợp với hoàn
cảnh lúc bấy giờ, các đám hát, phường hội rất cần những cây đàn tam, đàn
tứ, tỳ bà… Rồi nghề phát triển khắp làng, việc buôn bán thịnh vượng
mang lại thu nhập ổn định cho người dân. Từ đó nghề làm đàn trở thành
nghề truyền thống của Đào Xá.
Nói về nghề làm đàn, ông Soạn chia sẻ:
“Nghề làm đàn đã có cách đây 200 năm, nổi tiếng khắp cả nước, ở Thanh
Hóa hay trong Sài Gòn có nghề chế tác đàn thì cũng là người dân làng Đào
Xá này thôi”.
|
Ông Soạn tỉ mỉ trong từng công đoạn làm đàn. |
Tuy nhiên, để làm ra được một cây đàn
như ý phải trải qua rất nhiều công đoạn cùng với sự đòi hỏi khắt khe về
mỹ thuật và cả sự kiên trì, Ông Soạn tâm sự: “Nghề làm đàn không chỉ yêu
cầu cao về mẫu mã hình thức mà quan trọng hơn hết là sự truyền đạt, tức
là chất lượng âm thanh phải chuẩn mới đáp ứng được nhu cầu của người sử
dụng”.
Nguyên liệu chủ yếu để làm đàn là gỗ
trắc và gỗ vông. Từ khâu chọn gỗ, ra gỗ, phơi gỗ cho đến công đoạn chắp,
ghép, đánh bóng, khảm trai và hoàn thiện... tất cả đều được làm theo
phương pháp thủ công đúng với kỹ thuật của ngày xưa để lại. Mỗi ngày,
tại xưởng gỗ của gia đình ông đều có 3 – 4 người làm, mỗi người làm một
loại đàn khác nhau và để làm được một chiếc đàn hoàn chỉnh phải mất một
tuần. Giá bán các loại đàn cũng tùy theo chất lượng và nhu cầu của người
mua.
Thăng trầm tiếng đàn Đào Xá
Như bao làng nghề truyền thống khác,
nghề làm đàn ở Đào Xá cũng đã trải qua giai đoạn thăng trầm và biến cố.
Trước cách mạng tháng 8, tất cả các hộ đều làm nghề chế tác đàn, sau năm
1945, tại các xưởng mộc quốc doanh có tới 98% người làng Đào Xá làm,
mang lại thu nhập ổn định. Tuy nhiên, từ sau năm 1975, khi nước ta rơi
vào thời kỳ khủng hoảng kinh tế kéo dài, nghề làm đàn ở Đào Xá cũng theo
đó mà suy sụp.
Nhớ lại giai đoạn đó, ông Soạn tâm sự:
“Ngày ấy, tưởng như mất hẳn nghề truyền thống, đến như mình yêu nghề
cũng phải tạm nghỉ chuyển sang làm thợ mộc kiếm sống. Tới sau này, khi
khách hàng tới sửa chữa và đặt mua đàn, mình mới vực dậy, khôi phục và
truyền nghề lại cho các con cháu”.
Tính đến nay, ở Đào Xá chỉ còn vài hộ
còn giữ nghề làm đàn truyền thống này, phần đa họ đi làm tại các công
ty, khu công nghiệp. Họ không thể tiếp tục duy trì nghề làm đàn truyền
thống bởi sản phẩm làm ra không có nơi tiêu thụ, giá cả thấp. Đối với
lớp trẻ, để học được thành nghề, mỗi người cũng phải mất từ 2 - 3 năm,
trong khi đi làm công nhân ở các khu công nghiệp chỉ mất 1 - 2 tháng là
có thể kiếm được tiền. Vì vậy, ở làng bây giờ chỉ còn những người yêu
nghề như các cụ cao niên mới tiếp tục làm đàn.
Đứng trước nguy cơ nghề truyền thống bị
xóa sổ, ông Soạn đã tìm mọi cách khôi phục lại làng nghề: “Là người cao
tuổi nhất trong làng còn giữ nghề truyền thống này, nên mình phải có
trách nhiệm bảo vệ và phát huy nó, vì đây không chỉ là một nghề mà nó
còn là nét văn hóa đặc trưng cho quê hương”.
Cũng chính từ những trăn trở đó, ông
Soạn cũng đã quyết tâm tìm ra hướng đi mới nhằm giữ gìn nghề truyền
thống của làng. Ông sẵn sàng mở các lớp dạy nghề miễn phí, chỉ bảo tận
tình những người muốn theo nghề làm đàn. Cho tới thời điểm này, không
cuộc thi hay buổi biểu diễn âm nhạc dân tộc nào xa gần quanh vùng vắng
mặt nhạc cụ do làng Đào Xá làm ra. Chính vì vậy, ngày càng nhiều khách
hàng biết tới và đặt mua đàn ở làng Đào Xá hơn.
Mong muốn duy nhất của ông lúc này chỉ
là: “Dạy được nhiều người biết làm đàn, khôi phục lại làng nghề truyền
thống năm xưa mà cha ông đã để lại, được như thế là tôi đã thỏa tâm
nguyện rồi”.
Theo: laodong.com.vn