NGHỆ NHÂN -NĂNG KHIẾU - NGƯỜI CÓ CÔNG
Người lưu giữ hồn Ngọc Hà
(Ngày đăng: 13/04/2012   Lượt xem: 819)
Thời gian vẫn cứ trôi, nhưng đúng vào khi tất thảy tin rằng làng hoa Ngọc Hà chỉ còn là quá vãng thì ta chợt nhận ra, cái sắc hương Ngọc Hà xưa kia vẫn còn vương vấn. Màu xanh vẫn cứ vươn lên ở một mảnh vườn Ngọc Hà, giữa rừng bê tông cốt thép, cho dù đó là mảnh vườn cuối cùng... 
Ông Trần Nguyên Bộ đang chăm sóc vườn hoa cuối cùng ở Ngọc Hà.

Vương vấn hương xưa
"Giếng Ngọc Hà vừa trong vừa mát/ Hoa Ngọc Hà thơm ngát gần xa". "Ngày rằm đi chợ mua hoa/ Phải chờ thấy gánh Ngọc Hà mới mua"… Chỉ từng ấy thôi cũng đủ thấy hoa Ngọc Hà quan trọng nhường nào trong đời sống tinh thần của người dân đất Thăng Long - Kẻ Chợ.

Thế rồi cuộc sống đổi thay, hồn hoa khi xưa như đã nằm sâu dưới những lớp bê tông cốt thép. Hơn chục năm trước, đoàn làm phim đến Ngọc Hà, ghi hình làng hoa nhưng rồi lại phải lóc cóc quay về… Thời gian vẫn cứ trôi, nhưng đúng vào khi tất thảy tin rằng Ngọc Hà chỉ còn là quá vãng, ta chợt nhận ra cái sắc hương Ngọc Hà xưa kia vẫn còn vấn vương. Đằng sau chiếc cổng sắt ố màu thời gian trên con ngõ 158/169 phố Ngọc Hà, vẫn có một cặp vợ chồng già ngày ngày vác cuốc ra vườn chăm hoa. Ở nơi ấy, màu xanh vẫn cứ vươn lên giữa một màu bê tông xám xịt. Vợ chồng ông Trần Nguyên Bộ, bà Đào Thị Liên, những người cuối cùng trồng hoa ở Ngọc Hà.

Người ta không thể nhận ra một làng hoa đã đi vào thơ ca, giữa rừng bê tông cốt thép. Nhưng bước vào căn nhà của ông Trần Nguyên Bộ, cảm giác như được sống lại giữa làng hoa Ngọc Hà xưa cũ. Khoảng sân được bao phủ bởi một màu xanh trầm tĩnh, những tán cây phủ bóng, chỉ đủ cho chút nắng lọt xuống sân nhà. Không gian tinh sạch của những hòn non bộ, những giò phong lan được tô điểm thêm bởi tiếng chim lảnh lót đùa vui. Tôi nói đùa: Ông Bộ là người Hà Nội gốc duy nhất làm nghề nông. Ông cười đầy sảng khoái, khoe đôi bàn tay chai sần: Đừng tưởng nghề trồng hoa không vất vả nhé! sống giữa ngàn hoa từ thuở lọt lòng, nên sau khi rời quân ngũ, ông Bộ trở về với nghề mà bao đời nay tổ tiên ông vẫn gắn bó, ấy là trồng hoa. Mỗi sáng, hai ông bà lại vác cuốc ra vườn chăm những luống hoa. Bà Đào Thị Liên, vợ ông Bộ, người Phú Thọ, làm dâu Ngọc Hà, được mẹ chồng dạy làm hoa. Nhớ lại thời xa xưa ấy, đôi mắt người phụ nữ đã gần bảy mươi rạng rỡ hẳn lên: "Khi tôi về làm dâu, làng hoa đẹp lắm. Đàn bà con gái thường gánh hoa đi bán. Ngày rằm, mồng một, chợ hoa họp suốt từ trước cửa chùa, chúng tôi hay gọi là chợ Cửa Chùa, kéo dài cả