Tôi ngắm những chiếc ấm do Thế
Anh thiết kế, với hàng chục loại sản phẩm khác nhau, đẹp về kiểu dáng,
độc đáo về họa tiết được bày rất trang trọng để giới thiệu cho khách
hàng, mới thấy ở nơi đây, có một hình ảnh Bát Tràng khác lạ. Nếu chỉ đi
tới chợ bán ấm chén đất Bát Tràng thông thường, sẽ khó gặp loại hàng có
độ tinh xảo như thế này. Đó là những chiếc ấm chuẩn, đúng như ấm Tử Sa,
từ độ cân bằng, sự mịn bóng của màu sắc đến độ khít của nắp và miệng ấm.
Độ khít cao đến mức, khi đổ nước đầy ấm, nếu lấy ngón tay bịt lỗ thông
hơi trên nắp, và dốc nghiêng ấm, nước cũng sẽ không chảy ra vòi. Đó là
một bí quyết. Phạm Thế Anh nói, gia đình anh làm gốm đến bốn đời, nhưng
cho đến nay mới có được một dây chuyền công nghệ hiện đại, chế tác được
bộ ấm chén và những sản phẩm có chất lượng cao.
Tôi tò mò hỏi về dây chuyền
công nghệ mới. Thế Anh đưa tôi vào xem những máy nghiền và trộn đất.
Nhìn năm máy và lò quay liên tục, tôi mới hay, để làm ra một thứ đất làm
ấm thật không dễ dàng gì. Ngỡ tưởng rằng người thợ chỉ việc lọc đất
theo phương pháp thủ công rồi nặn, rồi vuốt và gắn kết, sau đó là nung.
Mấy người thợ đang rót dòng "sữa đất" được luyện kỹ vào các khuôn mẫu kể
rằng, những máy luyện đất phải qua nhiều công đoạn tạo nguyên liệu, kéo
dài hàng mấy ngày mới đủ tiêu chuẩn làm hàng. Một người kiểm tra kỹ
thuật cầm chiếc ấm thành phẩm lên giải thích, ấm ở đây cần giữ được chất
lượng bảo đảm được mấy tiêu chí: Đó là khi rót nước không bị rớt ra
ngoài, hoặc chảy ra ngoài thành ấm, hay không bị tắc vì vướng bã chè...
Tôi đang bị thu hút vào những
lý giải có tính văn hóa với chén trà thì một người thợ khác, đứng bên
cạnh nghệ nhân Thế Anh lấy nắp ấm gõ nhẹ vào thành ấm trà tạo nên âm
thành nghe như tiếng chuông vậy. Đó là độ già của đất được nung qua
nhiệt độ cao trong lò. Những âm thanh ấy báo hiệu độ bền của chất liệu
đất đã được luyện theo tiêu chuẩn cao mà công nghệ mới đem lại. Đồng
thời, chiếc ấm cần bảo đảm được cả độ vệ sinh an toàn cho người tiêu
dùng khi uống trà. Vậy nên chiếc ấm cuối cùng, ngoài cái đẹp, bền thì
cần đạt tiêu chí "sạch". Phải nói, đây là một mặt hàng tuy nhỏ bé, nhưng
rất quen thuộc và là nhu cầu thường ngày của mọi người trong đời sống.
Nghe Thế Anh say sưa giới thiệu
sản phẩm của mình, tôi càng hiểu vì sao người thợ trẻ này lại có nhiều
ấp ủ, nhiều dự định triển khai, khám phá một miền đất mới của mình trong
tương lai. Tôi hỏi, duyên cớ nào mà anh nghĩ tới cái tên đất Hồng Sa,
anh bày tỏ: "Cái gốc của nghề gốm này là chất liệu đất. Gốm của người
Trung Hoa được thế giới tôn vinh cũng bởi loại đất Tử Sa. Đây là loại
đất cát tím hết sức độc đáo, ở một vùng núi của huyện Nghi Hưng, tỉnh
Giang Tô. Hàng ngàn năm qua, những nghệ nhân Trung Hoa muốn thể hiện
được tài năng của mình đều phải sử dụng chất liệu này. Sản phẩm của họ
tinh xảo đến lạ kỳ, từ những siêu phẩm ấm nhỏ, mỏng và nuột nà như da
thịt của con người. Vì sao vậy? Chính là vì có đất Tử Sa".
Đang say sưa nói, Thế Anh bỗng
im lặng và trầm ngâm với một tâm trạng khó tả. Lát sau, anh ngước mắt
nhìn về phía trước, rồi chậm chạp nói như muốn tự hỏi mình rằng: Tại sao
mình không thể nhỉ, không có một loại đất mang cái tên Hồng Sa cơ chứ.
Nó ở đâu?
Nỗi niềm Sông Mẹ
Đã nhiều ngày, Phạm Thế Anh đi
dọc sông Hồng ngắm những dòng phù sa bồi đắp, cùng những đụn cát mênh
mông như sa mạc. Anh nuôi ý tưởng từ đây mình sẽ tìm một loại đất mới
cho gốm. Qua thực tế với công nghệ chế tác đất, với những công thức pha
chế, mà đã trải qua thực nghiệm với người Nhật, anh nuôi hy vọng mình sẽ
thành công trong tương lai. Rồi sau đó là những đêm miệt mài bên những
nắm đất Tử Sa được mua về, để nghiên cứu, phân tích tỉ lệ sắt, chì và
những yếu tố khác. Anh muốn tìm ra điều bí ẩn của loại đất này, để ứng
dụng vào khám phá mới của mình trong quá trình xử lý đất và cát sông
Hồng. Còn những điều gì mà mình chưa nghĩ tới và chưa đạt được qua thử
nghiệm, con đường đi tới bến bờ thành công còn nhiều câu chuyện và thử
thách phía trước.
Nhìn anh quỳ trước những chiếc
ấm trà, và say sưa nói về cái tâm của người thợ, về cái tâm của người
rót trà mời khách, tôi mới thấy điều ẩn sâu trong tâm hồn nghệ nhân trẻ
này. Đó là sự thiêng liêng của đất trời đã đem lại cho làng gốm, và cho
gia đình anh, qua miền đất hàng trăm năm nay để sinh sống và tồn tại,
với một nền văn hóa trà người Việt. Đó là bản trường ca về đất của những
người thợ Bát Tràng, mang cái tên Hồng Sa.
Theo: CAND.com