Cuộc sống người Cơ Tu gắn liền với đại ngàn Trường Sơn, xứ sở của nguyên liệu mây tre lá. Không ai biết, nghề đan lát ở đây có từ bao giờ, chỉ biết những chàng trai khi đến tuổi trưởng thành, ai cũng biết đi rừng, hay xuống suối bắt cá, bàn tay nào cũng biết đan gùi, đan giỏ. Đàn ông Cơ Tu từ nhỏ đã được truyền nghề bởi những nghệ nhân của làng, vì thế, họ thành thạo việc đan lát từ rất sớm.
Ông Doãn Non, ở làng A Liêng, xã Tà Bhing, huyện Nam Giang, tỉnh Quảng Nam bảo: “Nghề đan lát này tôi thấy từ khi còn nhỏ. Ông tôi, cha tôi, các ông già trong làng đan, bọn trẻ mình cứ thế bắt chước học theo thôi. Đàn ông thì ai cũng phải biết đan cái gùi, cái nia, cái nong và đủ thứ vật dụng khác. Toàn là thứ thiết yếu cho cuộc sống của mình”.



Ông Bhling Bhlóo ở thôn Bh’hồng, xã Sông Kôn, huyện Đông Giang. 15 tuổi học đan, 18 tuổi bắt đầu đan những vật dụng từ đơn giản, đến tinh xảo. Ông đã có gần 50 năm gắn bó với cây mây, sợi tre, với những vật dụng đan lát.
Nói đến sản phẩm đan lát của người Cơ Tu, trước hết phải kể đến là gùi, vật dụng không thể thiếu trong cuộc sống thường nhật. Có nhiều loại gùi, mỗi loại có công dụng riêng. Trong đó, nổi bật là Ta leech - chiếc gùi ba ngăn của người đàn ông Cơ Tu, được coi là đỉnh cao của nghệ thuật đan lát của đồng bào nơi đây.
P'reng là một loại gùi nhỏ được trang trí những hoa văn rất độc đáo dùng cho trẻ em theo mẹ mỗi khi đi lễ hội. Hay P’rôm một loại gùi đựng vật quý, biểu tượng của sự giàu có, no ấm, là của hồi môn người cha tặng cho con gái đi lấy chồng.





Để tạo một sản phẩm đẹp phụ thuộc rất nhiều vào kinh nghiệm của người đan, từ khâu tìm kiếm vật liệu đến sơ chế, kỹ thuật đan. Đối với tre phải chọn cây từ 2 tuổi trở lên, đủ độ chắc, không bị mối một; song mây phải chọn dây lâu năm có màu úa vàng hoặc xanh mới đủ độ dai, dẻo; nứa được sử dụng làm dây đan các sản phẩm nên phải chọn cây có lóng dài, thẳng. Tùy thuộc vào từng sản phẩm mà người Cơ Tu áp dụng những kỹ thuật đan khác nhau.
Ông Bhling Bhlóo ở làng Bh’hồng, xã Sông Kôn, huyện Đông Giang cho hay: “Tôi đan một cái gùi làm toàn bộ bằng mây, mây các loại, vào rừng bứt mây xong phải chẻ mây, phơi khô, vót xong mới đan. Phải kiên trì, vót nan đẹp thì đan mới đẹp được. Thứ này không vội vàng được đâu và phải ngày này qua ngày khác. Đan xong mình phơi nắng, phơi trên gác bếp cho nó bóng lên, lại ít bị mối mọt. Kỳ công lắm”.
Pơ Loong Phước là chàng trai ở làng Ga Lêê, xã Tà Bhing huyện Nam Giang. Vừa tròn 30 tuổi, Phước đã có thâm niên 10 năm biết đan gùi Ta leech… Trong khi đó, những nghệ nhân như già Zoãn Non, hay Bhling Blóo… bảo: Các ông phải bước qua tuổi 40 mới có thể thành thục được những chiếc Ta leech đầu tiên.
Phước đã học của người cha, các cụ ông trong làng, rồi tự nghiên cứu, mày mò, sáng tạo và sau nhiều lần thất bại, Phước đã thành công với những chiếc Ta leech đẹp, tinh xảo. “Xuất phát từ tấm lòng, thích và theo luôn nghề của cha ông, thích đan luôn. Rồi về mày mò chặt mây, về chẻ, về tự tập đan. Khó nhất Ta leech là công đoạn gắn 2 cái nhỏ vào cái lớn và công đoạn đan gùi Ta leech mất khoảng 3 tháng 1 người làm. Tôi đàn gùi đàn ông thành thạo rồi, còn đan gùi của phụ nữ thì dễ hơn”.

