Làng gốm Thanh Hà (TP Hội An) vang tiếng tứ
phương bao đời nay, một thời được so sánh với gốm Bát Tràng (Hà Nội), vậy mà
hiện nay đang đứng trước bờ vực của thất truyền bởi thiếu lớp hậu bối nối
nghiệp. Người am hiểu, nắm được thủ thuật tinh xảo của nghề gốm Thanh Hà giờ đây
chỉ còn lại duy nhất một nghệ nhân và cũng đã bước sang tuổi “xưa nay hiếm”.
Nghệ nhân Nguyễn Lành nay đã 81 tuổi nhưng vẫn luôn đau đáu một nỗi niềm “giữ
lửa” cho một nghề truyền thống của ông cha để lại từ thế kỉ XV.
|
Ngày ngày bên chiếc bàn xoay bằng gỗ ông vẫn đắm
mình nhào nặn nên những sản phẩm gốm mang thương hiệu gốm Thanh Hà
|
“Thai nghén” từ thủa lên 3
Nằm nghiêng mình bên dòng sông Thu Bồn hiền hòa uốn
mình lượn sóng, làng Thanh Hà được thiên nhiên ưu ái ban tặng cho dải đất trĩu
nặng phù sa. Mảnh đất màu mỡ ấy đã cho ra đời một làng nghề mà cho đến nay khi
nhắc đến phố cổ Hội An người ta vẫn thường nhớ về một làng nghề đã góp phần tạo
nên diện mạo cho phố cổ.
Nghệ nhân Nguyễn Lành là một trong số ít những người
đang ngày đêm bảo tồn, gìn giữ những nét đẹp tinh hoa của nghề gốm. Luôn mang
trong mình những nỗi trăn trở, suy tư bởi con cháu của ông giờ đây không ai còn
mặn mà với nghề “thổi hồn” cho đất như thế hệ của ông ngày xưa.
“Thủa mới lên 3 tôi đã biết cùng chúng bạn ra đồng
vắt những khối bùn đất non mang về nhà rồi học làm theo người lớn nhào nặn nên
vô số đồ vật đáng yêu như tò he, heo đất... Đó vừa là thú vui vừa là dịp để bọn
trẻ trong làng như chúng tôi thi thố tài năng xem ai khéo tay hơn. Có lẽ nghề
gốm đã “thai nghén” từ ấy trong tôi. Lớn thêm chút nữa, hễ ai chỉ bảo thêm gì
về nghề là tôi ham lắm, còn không thì cứ nhìn rồi bắt chước, dần dần cũng
thạo”, ông Lành kể.
Trải qua bao thăng trầm trong chiến tranh, tưởng
chừng làng gốm Thanh Hà sẽ bị chôn vùi theo theo mưa bom, bão đạn của kẻ thù.
“Lúc đó giặc vô đốt phá sạch nhà cửa, lò gốm cũng bị chúng thiêu rụi. Ba mẹ tôi
đưa bốn anh em vào Tam Kỳ lánh nạn. Kể từ đây tôi quyết tâm trau dồi tay nghề,
dưới sự chỉ dạy của ông tôi, sau hơn 1 năm chuyên tâm khổ học, tôi đã nắm được
tất cả những cốt lõi làm nên sản phẩm gốm Thanh Hà. Tôi học chỉ với ước vọng
khi đất nước giải phóng tôi sẽ quay về quê hương dựng lại cơ nghiệp, tiếp tục
“giữ lửa” cho làng gốm Thanh Hà”, ông Lành bồi hồi nhớ lại.
“Ngọn lửa” không bao giờ tắt
Sở dĩ làng gốm Thanh Hà bây giờ không còn được phát
triển phồn thịnh như xưa cũng bởi người “kế tục” làng gốm chỉ còn đếm trên đầu
ngón tay và bây giờ, lò gốm còn giữ được “hồn xưa” có lẽ chỉ còn lò gốm của ông
Lành.
“Cũng muốn đem hết tài năng, tâm huyết truyền đạt lại
cho tụi trẻ lắm chứ nhưng chẳng ai chịu học. Tụi nó cứ nghĩ cái nghề này vất vả
mà thu nhập chẳng đáng là bao nên được một thời gian theo nghề là bọn trẻ bỏ
ngang. Hơn nữa, nghề gốm đòi hỏi sự tỉ mỉ, chịu khó, kiên trì học hỏi thì mới nên”,
ông Lành buồn rầu chia sẻ.
Trong khi những đứa con của làng gốm không còn chút
mặn mà với cái nghề đất sét, bàn xoay nữa, họ hầu như rẽ hướng đi tìm những
nghề “thời thượng” thì ông Lành vẫn một lòng sống và gìn giữ cái nghề “rẻ mạt”
chẳng ai theo này. Ông khẳng định, dù cho thời thế thay đổi ra sao, làng gốm có
đi xuống đáy bờ vực của thất truyền thì “ngọn lửa” trong ông và lò gốm vẫn luôn
đỏ lửa.
Theo: QĐND online- TAM CA –
NGUYỄN LỆ