Phù Lãng là một trong số những làng gốm nổi tiếng của miền Bắc thuộc xã Phù Lãng, huyện Quế Võ, tỉnh Bắc Ninh.
Nằm cách Hà Nội khoảng 60km về phía đông
bắc, cùng với gốm Bát Tràng (Gia Lâm) và gốm Thổ Hà (Bắc Giang), cái
tên gốm Phù Lãng đã và đang dành được nhiều sự chú ý của khách du lịch
trong và ngoài nước, đặc biệt là dân ham mê chụp ảnh.
Làng nghề gốm Phù Lãng đã tồn tại từ lâu đời. Theo sách Kinh Bắc thì ông
tổ của nghề gốm Phù Lãng là Lưu Phong Tú, ông đã học được nghề gốm
trong chuyến đi sứ bên Trung Quốc và về truyền dạy cho người trong nước,
nghề gốm bắt đầu có ở Phù Lãng từ thế kỷ thứ 13.
Phù Lãng dễ nhận ra bởi những nét riêng
biệt điển hình của một làng gốm. Những ngôi nhà gạch trần, mái ngói nhấp
nhô dọc hai bên con đường làng đổ bêtông quanh co, lắt léo. Sản phẩm
của nghề gốm được xếp đầy sân nhà, bờ ruộng, dọc các lối đi.
Nếu gốm Thổ Hà lấy chất liệu từ đất sét xanh, Bát Tràng là sét trắng,
thì gốm Phù Lãng lại được tạo nên từ đất đỏ hồng lấy từ vùng Thống Vát,
Cung Khiêm (Bắc Giang). Sản phẩm Gốm Phù Lãng gồm 3 loại hình:
- Gốm dùng trong tín ngưỡng như tượng Phật, lư hương và các đồ thờ cúng…
- Gốm gia dụng : dòng sản phẩm này bạn có thể bắt gặp rất nhiều trên
đường vào làng Phù Lãng. Gốm gia dụng rất phong phú và đa dạng, bao gồm
những sản phẩm phục vụ cho đời sống hàng ngày của người dân như lọ,
bình, ang, chum, vại, ống điếu, bình vôi…
- Gốm trang trí: lọ cắm hoa, bình trang trí, tranh gốm với những hình
ảnh phong cảnh và sinh hoạt đặc trưng của làng quê Việt, ngoài ra còn
các tạo hình khác như người, vật, nhà cửa…
Nào tiểu quách xếp hàng tầng tầng lớp
lớp, nào ống nước tròn vo chất cao ngất bên tường, nào chậu cảnh, bình
gốm, chum vại…, cái còn ướt đỏ màu đất, cái đã phơi màu bạc phếch, cái
đã qua lò nung lên nước bóng loáng…
Mỗi góc vườn, mỗi con đường, mỗi bờ rào là một khuôn hình dễ thương, mộc
mạc. Nó như gìn giữ trong lòng cả một câu chuyện dài về quá khứ của xứ
sở Kinh Bắc hôm qua, và ẩn mình trong cái hồn của làng gốm Phù Lãng hôm
nay.
Tuy gần vùng đất than Quảng Ninh nhưng ở
Phù Lãng người ta vẫn sử dụng phương pháp truyền thống - dùng củi để
nung gốm, nhờ sự biến nhiệt khác nhau tạo ra những vết táp trên bề mặt
gốm mà không phương pháp nào có thể thay thế. Xương đất sét có màu hồng
nhạt, khi nung ở nhiệt độ cao, xương gốm chuyển màu gan gà, với hai màu
men chủ đạo là nâu vàng và nâu đen (thường gọi là men da lươn). Nếu vẻ
đẹp của gốm Bát Tràng là sự đa dạng về nước men, nét vẽ tinh tế, thì hồn
cốt của gốm Phù Lãng được tạo nên từ sự dân dã, mộc mạc của nước men da
lươn này.
Người làm gốm ở Phù Lãng còn rất mộc mạc và thân thiện. Vốn là một địa
điểm tham quan và chụp ảnh khá lý tưởng cho các nhiếp ảnh gia chuyên
nghiệp và không chuyên đến từ Hà Nội, Phù Lãng đã quá quen với những
đoàn người tay máy, tay ống lang thang trong làng từ sáng đến trưa, từ
trưa đến chiều.
Ai cũng hăm hở, len lỏi giữa hằng hà sa
số sản phẩm gốm, những ngóc ngách rêu phong, những bức tường được dựng
lên từ những tiểu sành vỡ, hỏng, những đống củi xếp hàng như ma trận
khắp làng.
Người làm gốm ở Phù Lãng không ngại tiếp chuyện khách phương xa, sẵn
sàng trả lời tỉ mỉ những công đoạn làm nghề, tay làm miệng nói, những
giọt mồ hôi rơi giữa trưa hè nắng gắt, nhưng không phải vì thế mà họ
không mỉm cười…
Khách nước ngoài đi Phù Lãng ngoài việc
mua tour từ các đại lý du lịch thì có thể theo chân dân “bụi” tự túc một
hành trình. Từ Hà Nội có thể đi xe máy hoặc ôtô theo quốc lộ 5 rồi rẽ
lên đường 1A mới. Tới bùng binh cầu vượt ở Bắc Ninh thì rẽ phải theo
đường đi Phả Lại, đến trên cột cây số ghi “Phả Lại - 6km” vài trăm mét
thì rẽ phải xuống một con đường làng nhỏ nhưng sạch sẽ, chạy giữa những
thửa ruộng sâm sấp nước mùa cấy mạ, qua chợ Châu Cầu chừng 5 - 10 phút
là tới.
Phù Lãng dù đang dần chuyển mình theo thời đại, nhưng trong nó vẫn ẩn
chứa cái hồn rất truyền thống, rất quê, rất mộc mạc mà đằm thắm của xứ
sở Kinh Bắc xưa kia.
Theo: thethaovietnam