Ở thượng nguồn dòng Đa Nhim, có một buôn làng được đặt tên
bằng chính tên gọi nghề thủ công truyền thống gắn bó với tộc người Churu từ
bao đời, đó là Krăng-gọ (xã Pró, huyện Đơn Dương, tỉnh Lâm Đồng). Trong tiếng
Churu, Krăng-gọ có nghĩa làm gốm. Nghề gốm của người Churu ở làng Krăng-gọ
xưa nổi tiếng khắp vùng Nam
Tây Nguyên, nay có nguy cơ thất truyền.
Huy hoàng một thuở
Không
ai biết nghề làm gốm ở Krăng-gọ có từ lúc nào. Ngay cả những người cao tuổi
nhất ở làng này cũng nói rằng, khi họ lớn lên đã thấy đôi bàn tay khéo léo
của bà, của mẹ nhào nặn nên những chiếc gọ (nồi đất, chum đất) và nhiều vật
dụng tiện lợi trong gia đình. Rồi nghề gốm cứ thế được truyền cho đời con, đời
cháu một cách tự nhiên.
Người Krăng-gọ thường làm gốm vào mùa khô hàng năm, thời điểm vừa thu hoạch
xong mùa màng và điều kiện thời tiết thuận lợi. Để có được sản phẩm gốm, đầu
tiên, người Krăng-gọ lấy đất ở núi Trồm Ụ mang về phơi khô, giã nhuyễn rồi
sàng lấy đất mịn có lẫn một ít cát sỏi, sau đó cho đất vào cối trộn thêm ít
nước rồi giã, nhào cho đến khi đất quánh lại.
Cách
làm gốm của người Krăng-gọ cơ bản giống cách làm của người Bàu Trúc (tỉnh Ninh
Thuận), tức không dùng bàn xoay mà người làm phải quay quanh sản phẩm để nặn.
Nặn xong, mang phơi khoảng 2 nắng cho khô, dùng quả trám rừng đánh bóng rồi
cho vào nung. Cách nung gốm Krăng-gọ cũng khá đặc biệt, đó là nung lộ thiên
cứ không có lò, cứ cho gốm lên mặt đất rồi chất củi đốt trong vòng từ 1 - 2 giờ
là gốm chín.
|
Tou Prong Danh giới thiệu cách làm gốm
Krăng-gọ.
|
Ông
Tou Prong Cường, một người con của làng Krăng-gọ và hiện là Chủ tịch HĐND xã
Pró, cho biết, từ năm 1975 trở về trước, ở Krăng-gọ hầu như nhà nào cũng làm
gốm và đây là làng nghề duy nhất cung cấp sản phẩm gốm cho cư dân khu vực Nam
Tây Nguyên. Hồi đó, người ta không mua bán mà chỉ mang gốm đi đổi lấy lúa gạo,
gà, dê, cồng chiêng, nhẫn bạc hoặc các đồ trang sức khác. Cách thức đổi cũng
rất đơn giản, chỉ mang tính ước lượng tương đối chứ không cân nhắc chi li,
còn nếu là lúa gạo, cứ đong đầy sản phẩm gốm, rồi bên lấy gạo, bên lấy gốm.
Krăng-gọ nhớ... gốm
Về
Krăng-gọ lần này, dò tìm mãi nhưng chúng tôi không thấy người làng làm gốm.
Tou Prong Danh, Trưởng thôn Krăng-gọ, cho hay, hiện người biết làm gốm trong
làng vẫn còn nhiều, đa số là phụ nữ nhưng không ai theo nghề nữa vì sản phẩm
làm ra không tiêu thụ được.
Ma Phương, nghệ nhân gốm lành nghề bậc nhất ở Krăng-gọ, bùi ngùi kể: Trước
đây, lúc nông nhàn, phụ nữ trong làng ai cũng làm gốm nhưng nay làm không ăn
thua nên họ bỏ hết. Thỉnh thoảng, tôi lên núi Trầm Ụ lấy ít đất về nhào nặn
cho đỡ “lụt nghề”, sản phẩm làm ra mang tặng người thân chứ không bán buôn
gì. Cũng theo Ma Phương, chị em trong làng vẫn còn yêu nghề, nhớ nghề lắm,
chỉ mong tìm được hướng đi để tiếp tục làm nghề.
Rời Krăng-gọ, chúng tôi băn khoăn mãi với câu nói của Tou Prong Cường, người
đã hiến 1.000m² đất để xây nhà trưng bày gốm: “Những nghệ nhân lành nghề gốm
như chị Ma Phương không còn nhiều và tuổi mỗi ngày một cao. Nếu không có sự
hỗ trợ kịp thời để họ truyền nghề cho thế hệ sau thì nghề gốm Krăng-gọ chắc
chắn sẽ thất truyền”.
Theo sài gòn giải
phóng
|