Nhắc đến
nghề dệt lụa, có lẽ người ta nghĩ ngay tới lụa Vạn Phúc, nhưng ít ai
biết rằng, ở vùng đất phương Nam cũng có làng ươm tơ dệt lụa nổi tiếng
lâu đời với sản phẩm lụa Tân Châu.
Mỹ danh “lụa Tân Châu” như cô gái nết na, đài các, là niềm tự hào của vùng đất An Giang, đã đi vào văn chương, thơ ca.
“Trai nào thanh bằng trai sông Của
Gái nào thảo bằng gái Tân Châu
Tháng ngày dệt lụa trồng dâu
Thờ cha, nuôi mẹ quản đâu nhọc nhằn"
Những vần thơ khắc khoải gợi cho chúng ta nhớ về một thời gian dài
hơn trăm năm vang danh, được ví như thời hoàng kim của thiên đường tơ
lụa Tân Châu.
Cũng chính nơi đây đã sáng tạo nên lãnh Mỹ A nổi tiếng. Vì thế mà
trước kia, chị em phụ nữ nào có được bộ đồ may bằng lãnh Mỹ A thì thật
là sang trọng, ngay cả vải “xá xị Xiêm” - một loại lụa Thái Lan nức
tiếng cũng không thể sánh được. Không những thế, có những thời điểm lụa
Tân Châu còn xuất hiện ở Ấn Độ, Singapore, Philipinnes… và rất được giới
thượng lưu, hoàng tộc ưa chuộng.
Ở vùng đất An Giang, người ta trồng dâu từ những bãi đất cát pha ven
sông vào sâu trong đồng ruộng. Cả một triền đất trải dài là một màu xanh
bất tận, nối tiếp từ làng này qua làng khác.
Có những năm, ruộng dâu trồng đến hơn 10.000 hecta, trải dài từ Tân
Châu, Chợ Mới đến tận biên giới Campuchia mới đủ cung cấp cho tằm ăn.
Điều đặc biệt là khi hái dâu để nuôi tằm, người dân không hái từng lá mà
chặt sát gốc, sau đó gom thành từng bó lớn rồi chở về.
Từ khi bắt đầu nuôi tới lúc “tằm ăn lên” là cả một giai đoạn chăm sóc
tỉ mỉ, kỳ công của người dân bởi gần như lúc nào họ cũng phải túc trực
bên nong và bộ ván xắt dâu. Cho tới khi tằm chín mọng, kết lại thành
những kén vàng ươm, người ta mới đưa lên “bủa” giăng tơ.
Có thể nói, làng dệt lúc này bỗng trở nên đẹp và lung linh hơn cả. Dưới ánh nắng mặt trời, nhà nhà vàng óng những bủa tơ…
Sau khi ươm tơ, người ta tháo tơ thô từ các bó để se lại thành sợi to
rồi dệt lại thành những tấm lụa. Thời kỳ đầu của nghề ươm tơ, dệt lụa ở
Tân Châu, người ta dệt lụa theo khung dệt cổ.
Khổ vải dệt ra chỉ rộng khoảng bốn tấc, khi may quần áo phải nối vải
nên không đẹp. Dần dần, làng nghề tạo ra khung dệt khổ 8 tấc, rồi 9 tấc,
đồng thời nghiên cứu làm cho lụa đẹp hơn, bền hơn với nhiều hoa văn
tinh xảo như: cẩm tự, hoa dâu, hoa cúc, mặt võng, mặt đệm…
Lụa được dệt xong sẽ nhuộm màu bằng trái mặc nưa. Đây là kỹ thuật
phát kiến độc đáo nhất của người làng nghề xưa làm cho lụa Tân Châu đen
tuyền, óng ả nhưng cho đến bây giờ, không ai biết chính xác người nào đã
tìm ra cách nhuộm này.
Chỉ biết rằng hồi đó, mỗi năm người làng nghề phải qua Campuchia mua
hàng trăm tấn trái mặc nưa mới đủ dùng. Sau này, người Việt trồng thử
thấy được nên trồng nhiều đến ngày nay.
Cây mặc nưa là loại cây gỗ có màu đen, lá mỏng, chùm quả tròn trĩnh
gần giống như quả nhãn. Quả mặc nưa sau khi thu hái được phân loại lớn
nhỏ khác nhau.
Thông thường người ta sẽ chọn quả to và xanh, loại bỏ những quả chín
vì không còn nhựa nữa. Sau đó đem giã nát bằng cối đá hoặc nghiền bằng
máy và hòa vào nước tạo thành dung dịch có màu vàng sánh rất đẹp, khi
tiếp xúc với không khí và nhiệt độ, màu này sẽ chuyển sang màu đen.
Trung bình, để nhuộm một cây lụa 10m phải cần 50kg trái mặc nưa. Vì
thế, có thể nói, nguyên liệu dùng để nhuộm lụa Tân Châu hoàn toàn là
nguyên liệu tự nhiên, không hề có phẩm màu hay hóa chất.
Công đoạn nhuộm lụa được xem là quan trọng và kỳ công bởi lụa không
chỉ nhúng một lần mà thậm chí phải nhúng hàng trăm lần để từng sợi tơ
được thấm sâu, thấm đều, sau đó mang ra phơi. Khi phơi phải xem trời
nắng tốt để phơi được 4 nắng.
Quá trình vừa nhúng, vừa phơi, lụa phơi hàng hàng, trải dài trên mặt
đất trông rất đẹp và vui mắt. Thời gian nhuộm và phơi mất khoảng 40 - 45
ngày, thành quả làm ra là những thước lụa tuyệt đẹp, lóng lánh một màu
đen đặc biệt.
Nét nổi tiếng và độc đáo riêng của lụa Tân Châu chính là sự mềm mại,
dai, bền và hút ẩm cao. Các trang phục may từ lụa Tân Châu đều mang đến
cho người mặc cảm giác thoải mái, thoáng mát vào mùa hè, ấm áp về mùa
đông. Vì vậy, thật xứng danh khi được mọi người gọi lụa Tân Châu là “nữ
hoàng” của các loại tơ.
Do phải mất nhiều thời gian và công sức để làm ra những thước lụa Tân
Châu nên giá cả của một thước lụa cũng khá đắt. Chính vì vậy, vào
khoảng những năm 60, sản phẩm này dường như không thích hợp với nhu cầu
tiêu dùng của người dân trong nước, hơn nữa, do màu sắc còn đơn điệu nên
cũng rất “kén” thị trường nước ngoài, từ đó nghề làm lụa truyền thống
cũng dần bị mai một.
Tuy nhiên, trong những năm gần đây, với xu thế thời trang hướng đến
những sản phẩm có chất lượng cao mang dấu ấn dân tộc nên lụa Tân Châu đã
bước đầu được khôi phục và tìm được chỗ đứng xứng đáng cho mình.
Bên cạnh màu đen truyền thống do nguyên liệu nhuộm tự nhiên của quả
mặc nưa, những người sản xuất lụa Tân Châu còn tìm kiếm những kỹ thuật
nhuộm nhiều màu khác nhau nhằm phục vụ nhu cầu ngày một đa dạng của du
khách.
So với thập niên 50, 60 thì sản lượng lụa làm ra còn kém xa, nhưng
chất lượng tơ lụa thì đã ngang tầm với những quốc gia có ngành tơ lụa
phát triển. Đây chính là cơ hội quý báu để một làng nghề vốn nổi tiếng
đã lặng im từ lâu có thể khôi phục lại như thời vàng son trước kia.
Là một sản phẩm thuần Việt, đậm đà tính dân tộc và là niềm tự hào của
người Việt. Nghề dệt truyền thống Tân Châu đang sống lại, đó là hạnh
phúc lớn đối với những người dân An Giang, nhưng phải giữ cho được những
tấm lụa như thế, đừng để mai mốt lãnh Mỹ A chỉ còn trong ký ức
Theo : tuoitre.vn