“...
Lúc bấy giờ tôi còn con gái, hay đi xem tát ao. Ông Cửu và ông Huyền
(hai nghệ nhân Quan họ làng Y Na) là hai bậc đáng tuổi anh hát Quan họ
rất giỏi. Các ông ấy vừa đạp guồng nước vừa hát. Tôi đi xem tát ao thật,
nhưng thực tình là nghe hát. Tôi nhập tâm rất nhanh. Các ông hát đến
câu nào tôi nhớ đến câu đó. Đến giờ tôi chưa quên một đoạn các ông ấy
hát thế này: “- Đêm ngắn tình dài, suốt đêm thâu canh em còn thao thức
hết đứng lại ngồi...”. Ban ngày nghe hát thế, đến tối mấy chị em chơi
với nhau ở sân đình gặp nhau cứ nghêu ngao hát, rồi thuộc lúc nào không
hay. Đấy, tôi đến với quan họ bằng con đường nào ư? Tôi còn nhớ được như
thế đấy...”.
Nghệ nhân Vũ Thị Chịch
ngồi kể lại cái thời xa xưa của mình mà ngỡ như mới hôm qua hôm kia vậy.
Cứ nhìn ánh mắt của bà còn tươi, nụ cười thật hiền của bà còn đọng, tôi
hiểu ra điều đó. Đây là một liền chị Quan họ có thể nói từng vang bóng,
nổi đình nổi đám một thời mà tôi có may mắn được quen biết.
Bà Vũ Thị Chịch (còn gọi là bà Lô) sinh năm 1919 ở thôn Y Na, phường
Kinh Bắc, thành phố Bắc Ninh. Năm 1934, mới 15 tuổi bà đã biết hát Quan
họ, thuộc và hát được khoảng 20 câu thông thường, hay được bọn Quan họ
trong làng hồi ấy cho đi theo chơi hội đó đây. Với Quan họ Y Na, thế hệ
trước có ông Cửu, ông Huyền (Sáu Huyền) là một cặp hát rất nổi tiếng.
Đến thời bà Chịch, thì ngay từ lúc trẻ, mới mười tám đôi mươi, bà Chịch
đã là người khá nổi trội không chỉ ca hát thành thạo trên trăm câu đối
đáp, hơn thế bà còn là người giao tiếp giỏi, nói năng lưu loát, nên được
các “bọn” Quan họ gần xa tôn vinh làm chị Cả. Về việc này, đã có lần bà
kể: “ Thời tôi, làng có hai bọn Quan họ thôi. Bọn nữ chúng tôi có 4-5
chị em, như bà Đệ, bà Miên, bà Tịnh, bà Mí. Khi hát với các anh Quan họ
bên làng Yên, hoặc có hôm hát với các anh bên Thị Chung, thường các bà
ấy cứ đùn đẩy cho tôi nói trước. Tôi chẳng ngại. Tôi thường mở đầu thế
này: - Thưa anh Hai, anh Ba, anh Tư... chúng em xấu ăn vụng nói, vụng
gói vụng mở, xin các anh cho phép chị em chúng em được ca trước đấy ạ...
Một câu thưa gửi trước các liền anh của bà Chịch chúng tôi vừa trích
dẫn... ngẫm ra thấy khiêm nhường mà khôn ngoan, mộc mạc nhưng đáo để, và
thế mới xứng nơi trai tài gái sắc. Đến tận bây giờ, bà Chịch gần như cả
cuộc đời gắn bó với ca hát Quan họ, với biết bao câu chuyện buồn vui,
có lẽ viết đến cả cuốn sách không hết. ở đây, tôi chỉ ghi tóm tắt những ý
chính liên quan đến bài viết thông qua lời bà kể:
- “Các con tôi đứa nào cũng hát được. Thấy Quan họ nó hay, nó quý thì
phải truyền dạy cho các con các cháu trong nhà. Tôi ví như cháu Thiện
(bà Nguyễn Thị Thiện 52 tuổi) là cháu gái thứ của tôi hát cũng rất khá.
Bằng chứng là năm 1976 cháu được đi hát phục vụ Đại hội Đảng toàn quốc
lần thứ IV tại Hà Nội. Nhưng tiếc là cháu lấy chồng xa, mãi trên Lạng
Sơn, không kèm cặp được nhiều. Còn như cháu Lô (ông Nguyễn Sông Lô 62
tuổi) hát cũng rất vững, thuộc nhiều bài, lại am hiểu lối chơi. Hôm nọ
cháu nói trên vô tuyến đấy, rằng Quan họ làm gì có sông Cầu nước chảy lơ
thơ, chảy lơ thơ là chảy như thế nào? Phải hát là: - Sông Cầu nước chảy
lững lờ, đôi ta thương nhớ bao giờ cho nguôi, mới đúng chứ...? và đấy
là các con tôi. (bà Chịch ngừng lời lấy miếng trầu, quệt thêm tý vôi,
cho nốt vào miệng rồi kể tiếp) - Còn người làng ư, tôi cũng đã dạy cho
mấy cháu, nhưng khá phải kể đến cháu Nga (bà Nguyễn Thị Nga 52 tuổi) và
cháu Nghị (bà Nguyễn Thị Nghị 53 tuổi), hai cháu này hát đều hay, cũng
rất tiếc cả hai đều lấy chồng thiên hạ. Đấy nhé, cháu Nga, cháu Nghị,
cháu Thiện... toàn những cháu gái hát hay. Chẳng thế mà Y Na chúng tôi
từ xưa có tiếng là con gái hát hay. Với Đoàn Dân ca quan họ Bắc Ninh
thì... tôi dạy nhiều hơn. Các vị ấy năm 1973-1974 đến ở làng tôi, sao
tôi không nhớ. Tôi dạy cho anh Lẫm này, chị Phức này, rồi anh Mùi, chị
Thúy Cải, anh Hai Tráng... thậm chí đến con ông ấm người làng Yên Mẫn là
học sinh Trường Văn hóa nghệ thuật của tỉnh đến nhờ, tôi cũng dạy. Buồn
cười, con bé ấy tôi có biết tên đâu, thấy xã người ta dẫn đến nhà, bảo
là nhờ dạy cho mấy câu để làm vô tuyến gì đấy, hỏi ra mới biết nó là con
ông ấm, ông ấm là con bà cụ Ngư, bà Ngư lại là bạn tôi, trong khi bà cụ
Ngư thì mất lâu rồi, nể quá, đành phải dạy. Đấy ông xem, truyền hát
Quan họ nó còn lôi thôi dây mơ rễ má như thế ấy chứ. Vì, như ông biết,
ngày xưa chúng tôi đi hát khắp nơi, quen biết nhiều, nay gặp, ngại cũng
phải giúp. Bây giờ nói đến cái chuyện ông hỏi xa xưa đi chơi quan họ ở
những đâu ư? Tôi phải nói với ông thế này: - bên Yên Mẫn, bên Thị Chung,
rồi trên Diềm, trên Đặng, nhiều lắm, nhưng thắm thiết nhất, vẫn là chơi
với Quan họ Bồ Sơn, vì dưới ấy còn là chỗ kết chạ anh em với Y Na chúng
tôi...
Năm nay bà Chịch tròn 90 tuổi, nhưng còn khá minh mẫn. Tai nghe rõ.
Thỉnh thoảng (trong lúc nói chuyện với tôi) bà xen kẽ hát một hai câu để
ví dụ. Thật tình, ngồi trò chuyện lần này, tôi mới có dịp quan sát. ở
bà, từ cách xưng hô, cách nói chuyện, hay cách ăn trầu, hoặc mời uống
nước... tất cả vẫn toát lên vẻ đẹp nền nã xa xưa của một thời con gái
Quan họ, sao mà gần gũi nhưng rất đỗi kiêu sa. Tuy bà mệt mấy bữa nay,
khi biết tôi đến chơi, bà vẫn cố gượng sức ngồi tiếp chuyện chu đáo, tận
tình. Bà cười, bảo, có Quan họ đến nhà, thấy người như khỏe ra. Tôi cảm
động khi nhận từ tay bà một miếng trầu. Trộm nghĩ, không biết còn được
gặp bà cụ để nói chuyện Quan họ mấy lần nữa. Kẻo, các cụ cao tuổi thế
này, như chuối chín cây, như đèn trước gió. Lạy giời. Tôi không dám nghĩ
xa hơn, không dám phiền hơn một người già đang ốm, vội đứng dậy xin
phép ra về, chỉ hỏi lại: “Bà thấy Quan họ làng mình hiện nay thế nào, có
gìn giữ được không”?.
- Thì... cũng được. Bà Chịch chậm rãi: - Bây giờ lớp trẻ nó hát theo
lối mới, chưa mềm như chúng tôi ngày xưa. Lúc lên cao, lúc xuống thấp
phải biết ghìm âm thanh, không được mở cái miệng nó quá to, ô ố, a á như
mấy chị mấy anh bây giờ. Quý ở chỗ, cái nét của ngày xưa họ còn giữ
được. Nhưng... khó vẫn là chơi. Phải biết chơi Quan họ. Điều ấy mới đáng
nói. Thế này nhá:
Gặp nhau chẳng hỏi chẳng chào,
Khi nào nên bạn đời nào nên quen.
Quan họ lề lối nhiều. Nhưng bắt đầu từ nhời chào. Các ông bây giờ có thấy thế không?.
Theo: baobacninh