Chụp
xong hoàng hôn ở Bình Tân thì cũng là lúc nhận được điện thoại của anh Long báo
vừa đến nơi. Chạy ra bến xe rước anh xong đi thẳng về khách sạn lấy đồ rồi 2
anh em đi thẳng ra Bình Định luôn. Tối nay dự kiến là sẽ lái thâu đêm ra thẳng
Bình Định, ở đó theo lời anh bạn là có một khu chợ rất độc đáo mà có lẽ không
nơi nào ở Việt Nam
như vậy. Chợ họp lúc 2h sáng và kẻ bán người mua mỗi người cầm một cái đèn dầu
leo loét để trao đổi với nhau một mặt hàng duy nhất là nón, những chiếc nón lá
được làm trong ngày để đến tối mang ra chợ bán.
Chạy
xe đêm tất cả các tín hiệu đều dùng đèn, hầu như rất ít khi phải dùng còi, còi
chỉ dùng trong một số trường hợp với xe 2 bánh mà thôi. Do đó đòi hỏi một số kỹ
năng nhất định, điều đầu tiên là phải biết sử dụng đèn và các quy tắc dùng đèn
khi chạy xe. Những quy tắc xin đường, đá đèn xin vượt… Đặc biệt có một số thủ
thuật rất quan trọng mà nếu không quen sẽ rất nguy hiểm, một trong những điều
đó là thói quen nhìn vào đèn xe ngược chiều, đây là một thói quen rất nguy hiểm
mà những người mới chạy xe hay mắc phải, theo tính toán thì khi nhìn thẳng vào đèn
pha ta sẽ mất khoảng 3 đến 5 giây ở trong trạng thái loá mắt và ai sẽ biết được
trong những giây ngắn ngủi ấy điều gì sẽ xảy ra. Do đó điều quan trọng là phải
tập đừng nhìn vào đèn xe, khi thấy xe đi ngược chiều không chịu hạ cod, thì
cách dễ nhất là nhìn vào vạch kẻ đường bên phải.
Một
thủ thuật nho nhỏ nữa là canh đường, rất nhiều người thường canh đường ban đêm
giống như kiểu canh đường ban ngày, nghĩa là nhìn vào cảnh vật xung quanh để
canh đường. Cách này rất nguy hiểm vì chạy đêm tốt nhất là canh đường theo vạch
kẻ đường bên dưới. Trường hợp không có vạch kẻ đường thì canh theo lề cỏ nhưng
tốt nhất là nên chạy chậm lại.
Đường đi miền Trung ban đêm tối đen như mực, chỉ có xe tải và xe khách đường
dài chạy, đèn pha sáng trưng. Chạy xe ban đêm nếu đúng ý thức thì khi gặp xe
ngược chiều phải hạ xuống đèn cod để không chói mắt và gây nguy hiểm cho cả
hai. Thế nhưng những bác tài khu vực miền trung, hoặc các bác tài chạy đường
dài Bắc Nam hầu như không biết, hoặc có biết nhưng thiếu ý thức nên 9/10 xe đều
cứ để pha sáng trưng bất kể có xe ngược chiều.
Đêm
hôm đó một đoạn mưa như trút nước, nhất là sau khi qua đèo Cả, mưa tối đất tối
trời, tất cả xe trên đường đèo bò. Mà cái đèn xe Escape cũng không phải là
thuộc dạng sáng nữa, trước đi cái Mitsu mình gắn bi-xenon sáng trưng 1 góc
trời, đi quen giờ qua cái Escape này không quen cứ phải căng mắt ra mà canh
đường, sau đợt này về sẽ nâng cấp bộ đèn lên xenon và projector luôn.
Chạy
mãi đến khoảng 1h thì đến Gò Găng – là điểm họp chợ, chỉ còn vài tiếng nữa là
chợ bắt đầu họp nên anh em quyết định nằm ngủ trên xe luôn đợi người ta họp
chợ. Lúc này trời vẫn cứ mưa lắc rắc mỗi lúc một lớn nên mình bắt đầu lo là
trời mưa người ta sẽ không họp chợ nữa, nếu mà vậy thì công cốc mấy anh em chạy
thâu đêm để canh họp chợ.
Đợi
đến khoảng 2h15 thì bắt đầu thấy lác đác bên kia đường có một vài bóng người
phụ nữ cầm đèn. Vậy là vì mưa nên người ta không họp chợ trong con hẻm như
thường lệ mà chuyển sang một mái hiên bên đường. Vội đánh xe sang đường và
xuống bắt đầu chuẩn bị máy ảnh và tripod.
Có
đến đây, nhìn tận mắt mới tin được là ở nước ta còn một ngôi chợ kỳ lạ như thế
này. Nếu mặt hàng là thịt cá thì còn có thể lý giải được là không bán sớm thì
sẽ bị hư. Đằng này mặt hàng trao đổi chỉ là nón. Ban đầu suy nghĩ mãi có lẽ là
người ta tranh thủ đi bán nón sớm để lấy tiền buổi sáng ra chợ mua thức ăn về
cho cả nhà. Nhưng hỏi ra thì cũng chẳng phải, người ta thu mua nón về rồi cũng
để ở nhà thôi chứ cũng chẳng làm gì.
Mình
hỏi vậy thì các cô đêm hôm khuya khoắt thế này thức dậy họp chợ làm gì cho sớm
để rồi cuối cùng cũng mang về để ở nhà. Và câu trả lời thật bất ngờ, các cô
cũng không biết làm gì, chỉ biết đây là tục lệ từ xa xưa lâu lắm rồi, rồi mọi
người cứ thế theo thói quen mà làm mãi thôi.
Phiên chợ bắt đầu trong cơn mưa khuya
Nói
là chợ chứ thật ra người bán và người mua rất ít, những người đi thu mua thì
chỉ khoảng 3-4 người. Cứ thế họ ngồi đó chong đèn và chờ những người ra bán để
thu mua – những người mà cả ngày cặm cụi đan những chiếc nón, để đến tối thành
sản phẩm chỉ chừng mười hai mươi cái. Rồi mang ra chợ bán đổi lấy tiền.
Tuy
người bán người mua rất ít, và có lẽ là đều biết nhau cả, vì mỗi ngày chợ đều
họp – đúng giờ này, đúng nơi này. Tuy thế nhưng mà tất cả những hoạt động
thường có của một cái chợ đều có đầy đủ, cũng có mặc cả, cũng có dỗi hờn chị
này mua thấp quá, em sang bán cho chị khác. Tuy rằng 2 chị này và chị khác ngồi
kế bên nhau.
Rồi
cũng có săm soi hàng hoá, chê bai để hạ giá xuống, nói chung là tất cả những gì
mà một cái chợ bình thường có thì ngôi chợ này đều có. Chỉ khác chăng là quy mô
nhỏ xuống đến mức giống như ta đang xem một trò chơi bán nhà chòi của trẻ em.
Đây là bức ảnh mà mình rất ưng ý, nó diễn tả được lặng lẽ và độc đáo của phiên
chợ nơi đây.
Chính
vì những cái độc đáo này mà nó làm mình mê mẩn đứng nhìn, rồi chụp. Vì đây có
lẽ là ngôi chợ cuối cùng trên đất nước như thế này, một mai không còn nữa thì
có lẽ là không còn ở đâu nữa. Mà xã hội thì ngày càng phát triển, cái truyền
thống bao đời nay theo lời các chị nói chắc có lẽ cũng không còn giữ được lâu
nữa. Mình vui vì đã đến đây vào lúc này, và kịp lưu lại những khoảng khắc quý
giá này.
Trời mưa nên chẳng còn cách nào phải lấy đại cái khăn lau xe che máy ảnh lại
Nguồn: Xuyên việt