|
Các thành viên trong đoàn công tác viếng chùa Trường Sa trên đảo Trường Sa lớn. |
Điều rất đáng nhớ khi đến hòn đảo này là chúng tôi đã có
dịp thắp hương trên bàn thờ Bác Hồ, tuy khá khiêm tốn trong gian
phòng khá hẹp nhưng được đặt trang trọng, với khẩu hiệu “Đời
đời nhớ ơn Chủ tịch Hồ Chí Minh”. Có thể mỗi người có lời
khấn khác nhau nhưng có lẽ ai cũng thấy xúc động trước khoảnh
khắc thiêng liêng đó. Bác Hồ vẫn luôn đâu đó trong tâm tưởng của
mỗi người dân Việt, lại càng rõ ràng, hiển hiện hơn với các
chiến sĩ nơi tuyến đầu Tổ quốc... Và với chúng tôi, hầu như
bên cạnh sự thành kính, còn có lời hứa quyết tâm học tập theo
gương Bác đầy đủ hơn, thiết thực hơn.
Ngày thứ hai, chúng tôi đến với đảo Sơn Ca, hòn đảo rất đẹp
mang tên một loài chim vốn trước đây có nhiều trên đảo này. Ở
Sơn Ca, hầu như nơi nơi đều rợp bóng cây xanh, nhiều nhất là
dừa, bàng vuông, bão táp... Với những tán dừa cao cùng một
vườn dừa mới được trồng, Sơn Ca như một khu vườn nào đó ở đất
liền chứ không phải là một hòn đảo chỉ có hơn 6 ha. Lại có
một cây mù u cổ thụ trên 50 tuổi, loại cây vốn có khá nhiều ở
các làng quê của miền Nam. Sơn Ca là hình ảnh thân thuộc của
một vùng đất nào đó của Tổ quốc, chứ không phải là một hòn
đảo xa xôi giữa biển Đông...
Đến với Nam Yết, Sinh Tồn Đông, Phan Vinh A, Trường Sa lớn
trong những ngày sau đó..., cảnh những chú heo đi ăn rong, bầy
vịt tao tác kiếm ăn dưới những tán cây xanh mát, rồi vườn
chuối, gốc đu đủ, giậu mồng tơi, luống rau muống... khiến các
hòn đảo giữa biển khơi không còn xa xôi nữa, mà là sự thanh
bình đến nên thơ. Có lẽ vì khác với tưởng tượng ban đầu nên
nhiều thành viên ngắm nghía, trầm trồ rồi liên tục chụp ảnh
các cảnh vật đó, để rồi dần dần thấm rằng “Không xa đâu
Trường Sa ơi, không xa đâu Trường Sa ơi. Vẫn gần bên em vì Trường
Sa luôn bên anh, vẫn gần bên anh vì Trường Sa luôn bên em” như lời
bài hát Gần lắm Trường Sa của nhạc sĩ Hình Phước Long.
Nhiều thành viên trong đoàn như đứng ngây ra khi nhìn thấy mái
chùa cong vút trên đảo Sơn Ca, Nam Yết, Trường Sa lớn, kể cả
mái chùa đang xây ở đảo Phan Vinh A... Có lẽ trong tâm thức của
rất nhiều người, mái chùa gắn bó rất thân thương, gần gũi
không chỉ ở nông thôn mà còn ở thành thị, không chỉ với người
theo đạo Phật mà còn những người khác. Tiếng chuông chùa bất
chợt ngân lên, hương trầm đâu đây phảng phất, tượng Phật uy
nghiêm, tiếng tụng niệm cùng tiếng mõ tại chùa Trường Sa...
gieo vào lòng mỗi người một cảm giác yên bình, ngoài kia tiếng
sóng rì rầm như chỉ là tiếng gió đâu đó thổi qua chứ chẳng
phải là tiếng trùng khơi xa thẳm...
|
Lính đảo Đá Lớn B đọc thư của giáo viên và học sinh từ Thái Nguyên gửi. |
Một trong những điểm mà những người đến với các đảo không
thể bỏ qua là các cột mốc chủ quyền. Có thể mỗi người đều
nghe nhắc đến, hiểu và có thể giải thích về chủ quyền lãnh
thổ, biên giới của đất nước, của dân tộc, thế nhưng đứng trước
các cột mốc ở đây, sự thấm thía về điều vô cùng thiêng liêng
và đầy xúc cảm mới được thể hiện rõ ràng và trào dâng. Quốc
hiệu “Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam”, hình ngôi Sao vàng
có thể lúc nào đó ta nghe rất bình thường nhưng tại các đảo,
dòng chữ ấy là cả một sự đúc kết chủ quyền của ngàn năm,
của triệu triệu trái tim, của máu và nước mắt.
Tên đảo được mạ vàng, ghi rõ tọa độ, bao nhiêu kinh độ Đông,
vĩ độ Bắc, chính xác đến từng chỉ số phút, giây. Như Đảo Sơn
Ca nằm ở tọa độ 10 độ 22 phút 36 giây Bắc và 114 độ 28 phút
42 giây Đông; đảo Trường Sa lớn có tọa độ 8 độ 38 phút 30 giây
Bắc và 111 độ 55 phút 55 giây Đông... Những con số đó có thể
khô khan nhưng thể hiện chủ quyền thiêng liêng và bất khả xâm
phạm của Tổ quốc.
Dĩ nhiên vui nhất vẫn là được gặp mặt các CBCS đang làm
nhiệm vụ trên các đảo. Câu thường hỏi là “anh quê ở đâu” để xem
có thể nhận đồng hương không. Nhưng dù không phải đồng hương,
dù quê quán ở bất kỳ nơi nào trên đất nước Việt Nam, các
chiến sĩ vẫn như người thân thuộc của các thành viên trong
đoàn. Vì vậy, dù được gặp các chiến sĩ ở Bình Thuận, Bình
Định, Khánh Hòa hay Thanh Hóa, Hải Dương, Hà Nội... thì đều
thấy thân quen nhưng đã gặp nhau trước đó. Trên đảo Trường Sa
lớn, tôi gặp chiến sĩ Đặng Hoàng Vũ, nhà ở P. Linh Tây, Q. Thủ
Đức – TPHCM, cách nhà tôi không xa; qua trò chuyện, thấy Vũ vui
lắm, mà tôi thì lại thấy bùi ngùi xúc động. Vũ học Trường
Cao đẳng Công nghệ Thủ Đức, ra đảo hơn 1 năm. Nhìn khuôn mặt rắn
rỏi, vui vẻ, trẻ trung, dù so với một số chiến sĩ khác thì
Vũ có nhiều tuổi hơn, không thấy lạ gì khi buổi tối đó tổ
chức giao lưu văn nghệ, Vũ cũng nhảy điệu Gangnam Style tưng
bừng...
Vì vậy, khoảng cách của các đảo với đất liền trên dưới 500
cây số chỉ là khoảng cách địa lý chứ không phải sự cách trở
về mặt không gian, mà rất gần gũi, thân thuộc, như ai đó đã
đặt một mảnh đất nào đó của cha ông ra giữa biển khơi.
Theo: cadn.com.vn