Ra đi trong ngậm ngùi
Ngay sau khi nghe tin nghệ nhân Nguyễn Thị Chúc qua đời, các ca nương,
kép đàn đã họp mặt về ngôi nhà cuối ngõ ở thôn Ngãi Cầu để cùng gia đình
chung tay lo chuyện hậu sự. Và điều đặc biệt nhất trong lời tiễn biệt
bà trùm giáo phường không phải là tiếng kèn, tiếng trống khóc than; mà
lớp học trò đã dâng lên bà những khúc ca như: "Tỳ Bà Hành", "Hồng hồng
tuyết tuyết", "Non nước"... đúng theo ý nguyện của nghệ nhân trước khi
nhắm mắt.
Nghệ nhân Nguyễn Thị Chúc cùng học trò - ca nương Phạm Thị Huệ trong một chương trình biểu diễn ca trù. Ảnh: Minh Minh
|
85
năm sống trên cõi đời, nghệ nhân Nguyễn Thị Chúc đã có 73 năm gắn bó
với ca trù. Sinh ra trong gia đình hát ca trù truyền thống, năm 12 tuổi,
ca nương Nguyễn Thị Chúc đã nổi tiếng khắp các giáo phường với kỹ thuật
ém hơi, đổ hột tài tình và đậm chất ca trù. Khi nghệ thuật hát ca trù
được UNESCO vinh danh, mặc dù đã gần 80 tuổi nhưng nghệ nhân Chúc là một
trong số ít ỏi nghệ nhân tích cực tham gia hát và truyền dạy cho lớp
nghệ nhân mới. Chỉ có điều, sự mòn mỏi cống hiến của bà cho ca trù cho
đến khi nhắm mắt, ngoài cái danh hiệu nghệ nhân do Hội Văn nghệ dân gian
phong tặng, về mặt chế độ, bà chưa hề được ưu đãi gì. Đáng nói là, bà
Chúc không phải là "báu vật" duy nhất của nghệ thuật dân gian ngậm ngùi
ra đi khi chính sách, chế độ đãi ngộ cho các nghệ nhân được bàn thảo
suốt 20 năm qua vẫn chưa thể hoàn thiện để ban hành.
Vẫn mòn mỏi đợi chờ!
Khi khảo sát nghệ thuật ca trù trong cả nước để lập hồ sơ di sản đệ
trình UNESCO, cơ quan quản lý tìm được 22 nghệ nhân - là những ca nương,
kép đàn cũ nhưng đến nay hơn ba phần tư trong số họ đã lần lượt về với
tiên tổ. Đầu năm 2013, trước cảnh nghệ nhân hát xẩm cuối cùng của thế kỷ
XX - nghệ nhân Hà Thị Cầu ra đi trong nghèo khó, chưa một lần nhận được
một đồng đãi ngộ của Nhà nước thì nội dung Nghị định xét tặng danh hiệu
Nghệ nhân Nhân dân (NNND), Nghệ nhân ưu tú (NNƯT) lại được Bộ
VHTT&DL đặt lên bàn hội nghị bàn bạc. Và những tưởng, trong tháng 6
năm 2013, Nghị định xét tặng sẽ được thông qua, nhưng đến phút chót, quy
trình xây dựng Nghị định lại tạm dừng chờ Quốc hội thông qua Luật Thi
đua khen thưởng (sửa đổi). Từ đó đến nay, gần như tháng nào, Nghị định
xét tặng NNND, NNƯT cũng được cơ quan quản lý và các nhà nghiên cứu văn
hóa nhắc đến. Luật Thi đua khen thưởng sửa đổi cũng đã được Quốc hội
thống nhất cao hồi tháng 11/2013. Thế nhưng, những vấn đề của tiêu chí
hồ sơ, thời gian cống hiến, quy trình xét tặng còn chồng chéo giữa hai
Bộ (Bộ VHTT&DL và Bộ Công Thương) nên nội dung của Nghị định vẫn
chưa ngã ngũ.
Cùng với Nghị định xét tặng danh hiệu NNND, NNƯT chưa được thông qua, là
chế độ đãi ngộ cho nghệ nhân vẫn phải chờ. Sau 20 năm chờ đợi thông qua
Thông tư rồi Nghị định, số lượng nghệ nhân của các loại hình nghệ thuật
dân gian đã giảm từ hơn 700 xuống còn 294 người. Trong số đó, rất nhiều
nghệ nhân đã đến tuổi "gần đất xa trời", đời sống khó khăn, đang mong
mỏi kinh phí hỗ trợ từ Nhà nước, dù chỉ vài chục ngàn đồng mỗi tháng.
Chỉ nói riêng lĩnh vực ca trù, các nghệ nhân còn lại như cụ Nguyễn Phú
Đẹ, cụ Nguyễn Thị Sinh, năm nay đã hơn 90 tuổi, các cụ Phó Thị Kim Đức,
Nguyễn Thị Khướu, Nguyễn Thị Vượn, hay các cụ Đỗ Thị Sông, Đỗ Thị Dị đều
cũng đã ngoài tuổi 80, cũng không biết chính xác ai còn ai mất. Trong
đám tang cụ Chúc, học trò của cụ là ca nương Phạm Thị Huệ đã phải thốt
lên: "Mong Nhà nước sớm có chế độ chính sách quan tâm đến nghệ nhân để
các cụ đỡ thiệt thòi".
20 năm rồi, mỗi khi trông vào một loại hình nghệ thuật dân gian truyền
thống, người ta vẫn luôn tự hỏi, đến bao giờ, những nghệ nhân dân gian
mới nhận được sự quan tâm và một chế độ ưu đãi công bằng với những gì họ
đã cống hiến cho nghệ thuật nước nhà? Rất có thể chỉ khoảng 5 - 10 năm
nữa thôi, sẽ không còn nghệ nhân cao niên nào còn sống để người đời chất
vấn các nhà quản lý câu hỏi đau đáu này.
Theo: Kinh tế đô thị